Người trong nhà trông vô tội, yếu ớt, còn cô gái trên đường phố lông mày thấp, ánh mắt hung ác, thần sắc dữ tợn, nàng cúi xuống gần ông chủ cửa hàng mành rèm, há miệng hút dương khí của hắn.
Ông chủ cửa hàng rèm sợ són ra quần, hắn có thể hô to “có quỷ” đã dũng cảm lắm rồi, bây giờ đâu còn bản năng phản kháng nữa, ta sải bước tiến lên, rút Huyền Tố Xích ra chém cô gái váy đỏ.
Tà khí trên Huyền Tố Xích bùng nổ, cô gái này lập tức bị tà khí ép lùi lại như cô gái trong nhà.
Ông chủ cửa hàng mành rèm ngẩng đầu thấy ta đã đến thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn bắt đầu mắng chửi ta:
“Không phải ngươi làm nghề thầy bói à? Sao lại để thứ này lởn vởn trước cửa nhà ngươi, ngươi làm ăn cái kiểu gì thế?”
Ông chủ cửa hàng mành rèm bị rò luân nhĩ, tâm nhĩ nhỏ và yếu, loại người này nhẹ dạ, dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, khoảng thời gian này hắn đang theo đuổi bà chủ cửa hàng quần áo, có lẽ học theo bà chủ.
Trình Tinh Hà không khách khí, lập tức xông lên đạp ông chủ cửa hàng mành rèm một chân:
“Ngươi vô liêm sỉ quá đấy, bọn ta cứu ngươi mà ngươi còn nói nhăng nói cuội, ăn cháo đá bát à?”
Ông chủ cửa hàng mành rèm nói năng hùng hồn:
“Logic gì thế hả? Thứ này hại người, ta không được nói à?”
Trình Tinh Hà cười khẩy:
“Được chứ, ngươi trả đủ phí dịch vụ, không được thiếu một đồng, lát nữa ta cho ngươi xem bảng giá của cửa hàng bọn ta.”
Ta không có tâm trạng nghe hai người họ cãi cọ, ta nhìn về phía cô gái mặc Hán phục trước mặt.
Tà khí trên người nàng bột phát ra ngoài, tà khí dày đặc, giống như bị nuôi dưỡng bằng thứ tà thuật nào đó.
Tốc độ của nàng rất nhanh, thấy ta làm hỏng chuyện của mình, mặt nàng sa sầm, nhào về phía ta.
Nàng là hung thủ thật sự, không còn nghi ngờ gì nữa, ta giơ ngang Huyền Tố Xích lên chém về phía nàng, nàng nhanh chóng tránh thoát, tiếp tục lao đến chỗ ta từ phía bên phải với góc độ khó lường trước.
Ta lập tức tránh né, nhưng nàng rất nhanh, lao vụt về phía ta, Trình Tinh Hà quay đầu lại nhìn, tức khắc giật nảy mình:
“Thất Tinh, cẩn thận!”
Ta cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo tiếp cận phần gáy, thứ này muốn hút khí của ta!
Ta lập tức xoay người lại, bắt lấy cơ hội này chém nàng.
Lần này nàng không né tránh, bị Huyền Tố Xích của ta chém trúng, nhưng mà ta chưa kịp vui vẻ thì bỗng cảm thấy gan bàn tay đau nhức, ta ngớ ra, cô gái này cũng cứng như quỷ ôn dịch!
“Keng”, Huyền Tố Xích nện lên người nàng thậm chí còn phát ra tiếng kim loại!
Trình Tinh Hà cũng nghệt mặt ra:
“CMN, chặn được cả Huyền Tố Xích, họ làm bằng cái gì thế?”
Ta bỗng nhớ ra cô gái trong phòng có nói thứ này đao thương bất nhập, không sợ nước không sợ lửa!
Trong khoảnh khắc ta mất tập trung, nàng mỉm cười, cầm lấy tay phải nắm Huyền Tố Xích của ta.
Ta muốn tránh thoát theo bản năng, nhưng không ngờ cánh tay thoạt nhìn mảnh khảnh của nàng thế mà kẹp chặt tay ta như kìm nhổ đinh, ta không đủ sức rút ra!
Trình Tinh Hà thấy thế cũng sốt ruột:
“Thất Tinh, đây không phải là lúc thương hương tiếc ngọc, ngươi đang chờ sét đánh à!”
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thương hương tiếc ngọc hả? Không chỉ có vậy...Thậm chí ta còn cảm giác hành khí trên người ta liên tục bị cô gái này hút đi như bụi bặm lại gần ống thông gió hút bụi!
Chết tiệt, đây là máy hút bụi thành tinh à?
Ta muốn đè hành khí lại, nhưng vô dụng, nàng nắm mạch môn của ta, ta không khống chế được hành khí của mình!
Thảo nào...Cô gái trong nhà nói bọn ta không phải đối thủ của nàng!
Chẳng lẽ đây là luật nhân quả, ta hấp thu hành khí của lão Hải, bây giờ phải trả lại cho cô gái này sao?
Không được, ta bỗng nảy ra một ý, ngay lập tức đổi tay cầm Huyền Tố Xích và chém tay phải bị thứ kia giữ chặt của mình.
Trình Tinh Hà sững sờ:
“Ngươi điên à!”
Tay phải run rẩy vì tà khí của Huyền Tố Xích, bàn tay nắm lấy tay ta của nàng tức khắc buông lỏng, ta nhanh chóng rụt tay lại. May mà ta phản ứng kịp thời, hành khí không tổn thất nhiều, nhưng mà cánh tay phải đã tê liệt.
Thấy cô gái còn định nhào về phía ta, Trình Tinh Hà đứng sau lưng nàng và gao to:
“Thất Tinh, trốn đi!”
Ta phản ứng nhanh nhạy, lăn sang bên cạnh một vòng, một ngọn lửa toát ra từ trên người Trình Tinh Hà, tràn về phía cô gái kia, một tay hắn cầm bật lửa, tay còn lại cầm bình xịt không biết lấy ở đâu ra.
Ngọn lửa thiêu đốt cô gái đó như người biểu diễn xiếc, đúng rồi, Trình Tinh Hà không ngu ngốc, hắn biết cô gái ấy là vật linh, bình thường vật linh sống nhờ ở món đồ cũ, phần lớn đều sợ lửa!
Ta phấn khởi, nhưng ngay sau đó ta phát hiện đối phương quả thực không sợ lửa!
“Trình đần, chạy!”