Với ông chủ cửa hàng mành rèm, việc này dễ như trở bàn tay, hắn nửa tin nửa ngờ đặt bàn thờ giúp nàng, thậm chí hắn còn nhìn trộm, thấy được mỗi khi không có ai, bà chủ cửa hàng quần áo sẽ mở bàn thờ ra, hình như lau cái gì đó vào bên trong, sau đó còn mút đầu ngón tay của mình, giống như nhỏ máu ở đầu ngón tay lên món đồ trên bàn thờ.
Mới đầu ông chủ cửa hàng mành rèm còn lo lắng, nhưng chẳng bao lâu sau cửa hàng quần áo làm ăn phát đạt, thậm chí Tú Liên chưa từng ăn diện cũng đến đây chọn quần áo như phát điên, chẳng còn quan tâm đến tiệm tạp hóa của mình nữa.
Không chỉ có vậy, tất cả cửa hàng bên dãy của ta, Tiểu Ngũ và Cao lão sư đều ế khách một cách kỳ lạ, khách hàng sang hết dãy bọn họ, thấy cửa hàng của Tiểu Ngũ làm ăn ế ẩm, hắn cũng vui chung với bà chủ cửa hàng quần áo, rốt cuộc giấc mơ của nàng cũng thành hiện thực rồi.
Nhưng vừa rồi khi hắn đi ra ngoài lắp rèm cho khách, bà chủ cửa hàng quần áo vội vàng gọi điện thoại cho hắn, nói nàng gây họa rồi, tại Lý Bắc Đẩu mà thứ kia bị đánh rơi!
Ông chủ cửa hàng mành rèm cũng hoảng sợ, hỏi sau khi rơi thì sao rồi?
Bà chủ cửa hàng quần áo không nói cụ thể, chỉ bảo hắn nhanh chóng trở lại, nàng đã trốn trong cửa hàng của hắn, ở một mình rất sợ.
Đây là cơ hội tốt để thể hiện, hắn không còn tâm trí làm việc nữa, vội vội vàng vàng trở về, kết quả bị cô gái váy đỏ quấn lấy, hắn sợ hãi, trì hoãn đến tận bây giờ, giống hệt như suy đoán của ta.
Nhưng khi bà chủ vừa được đưa ra ngoài là ta đã nhận ra tình huống của nàng còn nghiêm trọng hơn ông chủ tiệm đồ cổ và chủ nhà của Tiểu Ngũ, hồn phách của nàng đã tản ra, mệnh đăng trên đầu và vai trái tuy còn tàn lửa nhưng mệnh đăng ở vai phải đã tắt ngấm.
Ta còn phải hỏi nàng người bố cục là ai, đương nhiên phải cứu nàng.
Nhưng Bạch Hoắc Hương ở đây, không cần ta ra tay, nàng bắn kim châm cứu ra đâm lên mấy huyệt trên đầu bà chủ, rót thương thuật ngưng thần tán cho bà chủ, mãi lâu sau bà chủ mới mở mắt ra, ngay sau đó ta phát hiện ánh mắt của nàng không có tiêu cự.
Nói cho cùng Bạch Hoắc Hương rất đáng tin cậy, nàng đâm một chiếc kim châm lên nhân trung của bà chủ cửa hàng quần áo, rồi nghiêng đầu nói với ta:
“Muốn hỏi thì hỏi ngay đi.”
Ta lập tức hỏi bà chủ người bố trí cục là ai?
Bà chủ mở to mắt nhìn ta cả buổi, run rẩy nhớ lại mọi việc, nàng ôm ông chủ cửa hàng mành rèm và hét có quỷ, có quỷ, nó quấn lấy mình rồi...
Ông chủ cửa hàng quần áo khuyên nàng, nói bây giờ chỉ có ta có thể cứ nàng, nàng do dự mãi rồi mới nhỏ giọng nói là một người đàn ông hơi già.
Đàn ông hơi già thì nhiều lắm, Mã Nguyên Thu, Giang thọt, bọn họ đều nằm trong phạm vi này.
Đối phương nói không thể để ta biết, chứng tỏ mục tiêu của hắn là ta.
Nói cách khác, nếu chỉ là chiêu tài hút vận đơn giản không đáng để dùng cục phong thủy lợi hại như thế này, đối phương muốn ta gặp xui xẻo, sợ ta phá giải bố cục.
Hiện nay cục đã phá, tà khí tiêu tan, ta quan sát cẩn thận bố cục và hiểu ra ngay, cục này gọi là “đè cân cục”.
Nói một cách đơn giản, cái cân đáng lẽ phải cân đối như bập bênh, nhưng khi ngươi đè quả cân nghiêng về phía bên thì đương nhiên một bên của cán cân sẽ thấp, bên còn lại sẽ lên cao.
Đối phương lợi dụng cờ tướng làm vật trấn tà, đặt ở bên dãy của bà chủ, tất nhiên phong thủy sẽ nghiêng về phía nàng, vì thế phố mua bán mới xuất hiện ranh giới âm dương, bọn ta ở phía đối diện sẽ không gặp may mắn.
Ta hỏi nàng, làm thế nào mà nàng gặp được ông già đó, người nọ có đặc điểm gì không?
Bà chủ lại nghĩ mãi, mới nói cho ta biết, ông lão đó giữ nàng lại trước, nói rằng mình biết gần đây nàng gặp khó khăn, muốn giúp nàng, ông lão ấy có thể tính và nói ra chính xác mục tiêu và suy nghĩ của nàng, hơn nữa rất chú trọng chuyện ăn mặc, trông giống đại sư, chỉ có điều đôi mắt của ông lão màu đỏ.
Ta thở phào nhẹ nhõm ngay lúc đó và nhìn Trình Tinh Hà.
Trình Tinh Hà cũng phản ứng lại:
"Má, Để Hồng Nhãn?"
Nếu không phải hắn, còn có thể là ai?
Để Hồng Nhãn có thể không hơn ta bao nhiêu về mặt chuyên môn, nhưng có điều giống- hắn là hậu duệ của Thập nhị Thiên giai, vì vậy việc tìm kiếm những trấn vật lợi hại quá dễ dàng, sợ rằng chỉ cần hầm đảo lộn thì sẽ tìm được một đống.
Ách Ba Lan không khỏi hít sâu một hơi:
"Tên nhóc này đến mức vậy à? Vì chuyện nhỏ như vậy mà tốn bao nhiêu công sức thế?"
Trình Tinh Hà lắc đầu:
"Đứa con trai ngốc của địa chủ như ngươi thì biết cái gì? Ăn chặn tiền của người ta, chẳng khác nào giết cha mẹ, đây là kẻ thù không đội trời chung."