Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 774 - Chương 774: Bàn Thờ

Chương 774: Bàn Thờ

Bây giờ ta mới thở phào một hơi, lần này gặp may, thành công rồi.

Trình Tinh Hà đã chuẩn bị sẵn tinh thần kéo ta chạy đi, thấy cô gái cứng đờ như bị điểm huyệt thì cau mày:

“Làm sao vậy?”

Tiếng nứt vỡ dường như vẫn chưa dừng lại, “keng”, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, mà bóng dáng cô gái đột nhiên biến mất.

Ta phẩy tay xua làn khói trước mặt đi, thấy vài mảnh vụn trên mặt đất, có thể nhìn ra là viên đá hình tròn.

Viên đá nóng hầm hập, ta tìm công cụ lấy nó ra, đó là một quân cờ, mặt trên có chữ “tướng”.

Ách Ba Lan chạy lại, đần mặt nhìn ta:

“Là...Vật linh của cờ tướng?”

Đúng vậy.

Bạch Hoắc Hương nhận ra đầu tiên:

“Thảo nào lại dùng lửa trước rồi dùng nước tưới…”

Ánh mắt nàng nhìn ta càng thêm sùng bái.

Đúng như cô gái váy đỏ nói, vật linh này không sợ nước và lửa, đao thương bất nhập.

Chứng tỏ món đồ nó bám vào không phải đồ vật bình thường, mà chỉ có đá mới phù hợp với điều kiện này.

Để đối phó với đá, thứ nhất nó sợ rơi, thứ hai nó sợ bị tôi, trước tiên dùng lửa đốt, tiếp đó giội nước đá.

Đá chắc chắn sẽ vỡ.

Ta thổi bụi bám trên quân cờ đi và thấy mặt sau của quân cờ được khắc bùa chú phức tạp, hiển nhiên ngay từ đâu nó đã là một âm vật, sau đó bị người ta luyện thành tà vật.

Phong thủy của phố mua bán thay đổi là do thứ này.

Bày cục phong thủy cần có loại vật trấn tà này, năng lực của vật trấn tà càng lớn thì tác dụng của cục càng mạnh, đối phương dùng món đồ lợi hại như thế này là vì không muốn bố cục này bị phá giải một cách dễ dàng.

Đáng tiếc, đối phương lại tìm đến đồng đội ngu xuẩn như bà chủ cửa hàng quần áo.

Ta nhìn ông chủ cửa hàng mành rèm:

“Có phải trong khoảng thời gian này bà chủ cửa hàng quần áo trở nên kỳ lạ không?”

Ngày ngày ông chủ cửa hàng mành rèm muốn bám lấy bà chủ cửa hàng quần áo, chắc chắn nhất cử nhất động của nàng đều bị hắn thấy.

Ông chủ cửa hàng mành rèm thấy tà vật quấy phá, sợ đến mức ngồi ngay đơ ở lề đường thở hổn hển, nghe ta hỏi vậy thì mới hoàn hồn, nghiêng nghiêng đầu nói:

“Ta…ta không biết!”

Hắn không dám nhìn thẳng vào ta, chắc chắn hắn đang nói dối.

Ta mỉm cười với hắn, nói đã vậy thì bà chủ cửa hàng quần áo xảy ra chuyện gì cũng đừng đến quấy rầy ta.

Nghe vậy, ông chủ cửa hàng mành rèm nổi giận:

“Xảy ra chuyện? Thiến Oánh thì có thể xảy ra chuyện gì được?”

Ta không để ý đến hắn.

Dường như hắn nhớ đến cái gì, vội đứng dậy chạy vào cửa hàng của mình.

Quả nhiên, chỉ một lát sau hắn kêu lên:

“Thiến Oánh, Thiến Oánh, ngươi làm sao vậy!”

Hèn chi, hóa ra bà chủ cửa hàng quần áo sau khi chạy ra ngoài thì trốn ở cửa hàng mành rèm.

Hiện tại bà chủ cửa hàng quần áo không còn kiêu căng phách lối như trước, nàng đã hôn mê như người sống thực vật, mặt tái nhợt, mệnh đăng lay lắt, hiển nhiên trước đó đã rất sợ hãi.

Trình Tinh Hà hả hê:

“Ái chà, nàng bị dọa mất hồn rồi, không sao, ngươi cứ giấu giếm tiếp đi, giấu thêm một lúc nữa thì hồn phách của nàng càng ngày càng ít, cuối cùng ngươi không cần gặp lại nàng nữa.”

Ông chủ cửa hàng mành rèm yêu bà chủ cửa hàng quần áo tha thiết, hắn buông bà chủ ra, lớn tiếng nói:

“Ta…ta không cố ý giấu giếm, là Thiến Oánh không cho ta nói! Ngươi cứu nàng đi, chỉ cần ngươi cứu được nàng thì ta sẽ nói hết những gì mình biết!”

Hóa ra có một lần bà chủ cửa hàng quần áo đi ra ngoài nhập hàng, sau khi trở về thì trở nên kỳ lạ, hình như còn cầm thứ gì đó về, sợ người khác thấy.

Ông chủ cửa hàng mành rèm si mê bà chủ, thật ra hắn luôn dùng kính viễn vọng quan sát mọi hành động của bà chủ từ cửa hàng của mình để giải nỗi khổ tương tư, hắn là một kẻ cuồng nhìn trộm.

Hắn thấy bà chủ cửa hàng quần áo trở nên khác thường lập tức đuổi theo, lén lút hỏi nàng có phải gặp chuyện gì không? Hắn sẵn lòng giúp đỡ.

Bà chủ cửa hàng quần áo bị hắn dọa sợ hết hồn, biết mình đã bị hắn phát hiện mới đành phải bảo hắn không được tiết lộ ra ngoài, nói rằng bên ngoài có người chỉ cho nàng biết một cách có thể phát tài, nếu mọi việc thuận lợi thì có thể cướp lấy cửa hàng của Tiểu Ngũ.

Nàng lấy được một thứ gì đó từ người nọ, chỉ cần cúng trong cửa hàng của mình là được.

Nhưng có hai điều kiêng kỵ, thứ nhất là phải che vải đỏ lên vật này, không được nhìn, thứ hai là không thể đánh rơi nó, hễ làm trái thì sẽ to chuyện.

Ông chủ cửa hàng mành rèm nghe xong cảm thấy kỳ quái, có phần lo lắng, bảo nàng đi hỏi ý kiến của ta.

Nhưng bà chủ cửa hàng quần áo cười, nói Lý Bắc Đẩu chưa đủ lông đủ cánh, sao có thể đánh đồng với đại sư, vả lại đại sư từng dặn tuyệt đối không thể để Lý Bắc Đẩu biết chuyện này, sau đó nàng bảo hắn đừng sợ này sợ kia nữa, đi đặt làm bàn thờ giúp nàng.

Bình Luận (0)
Comment