Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 778 - Chương 778: Không Có Cách Trị

Chương 778: Không Có Cách Trị

Không riêng gì ta biết, cô gái kia đương nhiên cũng biết, nàng mỉm cười, nhìn về phía ta và nói:

“Đối với ta vậy là đủ rồi.”

Thì ra, sau khi quân cờ kia rơi vào cửa hàng của Tiểu Ngũ, bản thân Tiểu Ngũ thích cờ vua nên lại càng yêu thích không chịu từ bỏ quân cờ đá này, ngày nào cũng chơi đùa trong tay, còn nói chuyện với quân cờ.

Hắn nói hắn thật sự muốn tìm một người bạn nhỏ, nhưng phụ nữ thật sự quá khó dỗ dành! Nếu giống như ngươi, chỉ cần lặng lẽ ở bên ta là được rồi.

Trong lòng cô gái kia ngẩn ra – từ trước đến giờ chưa từng có ai cần nàng bầu bạn.

Có một hôm Tiểu Ngũ gặp khó khăn, tối hôm đó có uống chút bia, vừa đùa nghịch quân cờ, vừa lẩm bẩm nói ra những khó khăn gần đây với nó, cuối cùng còn nói đùa một câu, vừa có thể yên lặng nói chuyện với ta, cũng có thể đánh cờ cùng ta, nếu ngươi là một cô gái thì tốt rồi.

Đây cũng chỉ là một câu nói trong lúc say nhưng cô gái này lại tưởng thật.

Muốn trở thành người phụ nữ của hắn, dù là một ngày cũng được.

Ngay lúc cô gái kia thừa dịp không ngày không trăng đi ra, muốn cùng Tiểu Ngũ tâm sự thì lại bất ngờ hù dọa Tiểu Ngũ, trong lòng nàng cũng hơi xấu hổ - thì ra Tiểu Ngũ chỉ nói miệng mà thôi, vẫn là không nên đi ra ngoài, đừng để hắn sợ hãi.

Như vậy là đủ rồi, cuối cùng cũng có thể tách ra khỏi người em gái kia, có thể ở bên cạnh người mình thích, vậy là thoả mãn rồi.

Đáng tiếc là điều tốt đẹp không tồn tại mãi, bà chủ tiệm quần áo may sẵn ném quân cờ em gái kia đi, tảng đá đương nhiên sợ nhất là va chạm, kích thích em gái tức giận đi ra hút dương khí – em gái không muốn bị nhốt trong quân cờ nữa, nàng muốn tự do.

Sau khi nàng biết, lúc này mới xuất hiện lần nữa, là tới bảo vệ Tiểu Ngũ.

Sau khi Tiểu Ngũ biết chuyện này mới thoáng sửng sốt.

Đây cũng là cô gái đầu tiên thích Tiểu Ngũ.

Cô gái kia nhìn ta, ánh mắt rất kiên định:

“Ta gây ra nhiều nghiệt như thế cũng đã đến lúc chuộc tội rồi, nên xử trí thế nào thì cứ xử trí thế ấy, ta không muốn...”

Ta biết nửa câu sau nàng không nói là gì - nàng không muốn hại Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ vội kéo ta lại:

“Ca, anh không sợ bệnh lao quỷ gì...”

Nàng sợ.

Cô gái kia nhìn Tiểu Ngũ và cười với Tiểu Ngũ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhào về phía Tiểu Ngũ.

Sắc mặt của nàng từ đỏ thắm biến thành xám xanh, ánh mắt lồi ra dữ tợn, khóe miệng lộ ra răng nanh, nhìn còn đáng sợ hơn ác quỷ trong miếu Thành Hoàng.

Lúc ấy, Tiểu Ngũ “Mẹ ơi” một tiếng rồi lui về phía sau, bước chân vấp vào ngưỡng cửa, sau đó không còn tiếng động nữa.

Hắn ngất xỉu rồi.

Cô gái thu lại biểu cảm đó, quay đầu lại vẫn là dung nhan xinh đẹp rồi nhìn ta cười:

“Tiên sinh, ngài tiễn ta một đoạn đường đi.”

Ách Ba Lan không hiểu nói:

“Ca, không phải nàng thích Tiểu Ngũ sao? Tại sao phải dọa Tiểu Ngũ sợ đến như vậy...”

Nàng đã dụng tâm lương khổ - muốn cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Ngũ.

Đau lâu không bằng đau ngắn.

Ta gật gật đầu, lập tức dùng bùa chú phong tước hiệu cho nàng, tìm chuyển phát nhanh cùng thành phố và đưa đến toà miếu lớn bên trong huyện thành.

Trong miếu Thành Hoàng có thể lọc sạch loại vật này.

Vừa vào miếu Thành Hoàng, nàng chính là dịch quỷ để Thành Hoàng gia sai khiến, giúp Thành Hoàng gia làm việc, tích lũy công đức, sau khi chuộc sạch tội nghiệt, có lẽ sẽ có cơ hội tái nhập luân hồi.

Nếu thật sự có duyên phận, sớm muộn gì cũng có thể gặp lại Tiểu Ngũ – ví dụ như Bạch Tương Tử và Hứa Tiên không phải cũng vậy sao?

Hơn nữa, trấn vật vào miếu Thành Hoàng, Để Hồng Nhãn kia có to gan hơn nữa cũng không dám làm xằng bậy trên Đại Thành Hoàng gia.

Cô gái này cấp bậc rất cao, ta xử lý tốt chuyện của nàng cũng là lập một công đức, khoảng cách đến trên Địa cấp cũng càng ngày càng gần.

Từ đó về sau, Tiểu Ngũ lại đốt một lần nữa, sau khi đốt xong, chuyện này cũng qua đi, ta còn đặc biệt mua từ chủ tiệm bán đồ cổ một bộ cờ gỗ lim sạch sẽ cho hắn, hắn rất vui vẻ nhưng lại cất bàn cờ đi, không cầm chơi đùa như trước nữa.

Ta hỏi hắn bây giờ không thích đánh cờ nữa à? Hắn lắc đầu nói thích, nhưng dù sao chơi cờ vẫn là chuyện của hai người, một bộ cờ này vẫn nên chờ thời điểm có bạn rồi mới đánh thôi.

Dù sao nghe hắn nói cũng có lý.

Sau chuyện này, bà chủ tiệm quần áo may sẵn bị mất hồn, người cũng giống như bị di chứng sau đột quỵ, không còn miệng mồm lanh lợi hùng hồn như trước kia nữa, lúc nào cũng như người mất hồn mất vía, phản ứng chậm chạp, đừng nói là buôn bán, muốn nói chuyện phiếm với nàng cũng tốn sức.

Ông chủ cửa hàng rèm cửa sổ năn nỉ ta nhiều lần, bảo ta chữa trị cho nàng nhưng chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi công việc của ta và Bạch Hoắc Hương nữa, nàng phá hỏng quy tắc và bị thứ kia cắn trả, không ai có cách trị.

Bình Luận (0)
Comment