Hắn nghĩ kiểu gì cũng phải thử xem, thế là đi nhờ hàng xóm tuổi Thìn giúp đỡ.
Bình thường hàng xóm tuổi Thìn cũng rất hào phóng, đồng ý giúp một tay, tối hôm đó sau lưng vợ hắn.
Quả nhiên, cổng vừa mở ra là cái đầu nảy tưng tưng vào nhà, lao về phía vợ lão Khương.
Hàng xóm được huấn luyện bài bản, lại vô cùng gan dạ, ngay lập tức úp được cái sọt lên đầu người.
Lão Khương mừng lắm, gần như muốn quỳ xuống cảm ơn hàng xóm tuổi Thìn, hàng xóm xua tay nói không có gì rồi đi gác đêm.
Nhưng lão Khương nhìn đầu người cứ đâm loạn xạ trong sọt tre, hắn vô cùng sợ hãi, nhưng chuyện này phải do chính hắn hoàn thành, không có cách nào khác, đành lấy hết can đảm xách sọt tre đến sông Phúc Thọ.
Cái đầu động đậy không ngừng, miệng há to nhe răng với hắn, hắn sợ hãi, cố gắng để sọt tre cách xa mình nhất có thể.
May mà ngoài cổng là sông Phúc Thọ, cách nhà họ không xa, nhưng không ngờ vừa đến bờ sông Phúc Thọ thì gặp mấy người hàng xóm.
Bình thường quan hệ hàng xóm với nhau cũng khá thân thiết, họ vừa mới đi uống rượu về, thấy lão Khương cầm một cái sọt tre từ đằng xa, mà sọt còn lắc lư dữ dội bèn vây quanh hỏi lão Khương đang cầm cái gì?
Hiện tại lão Khương không thể mở miệng, không tiếp chuyện được, hắn đi ngang qua họ, muốn ném ngay sọt tre vào trong sông.
Nhưng mấy người hàng xóm không chịu, cứ cản đường hắn, còn có người đoán trong sọt đựng đầy cua lông cà ra.
Khi ấy tối om, một cái sọt tre lắc lư không ngừng, nhìn kiểu gì cũng giống một sọt cua.
Lão Khương sốt ruột, định bỏ đi, nhưng có người ngứa tay, cướp luôn sọt tre trong tay hắn, nói biết lão Khương nghĩ gì, nhất định là người khác đưa cà ra cho hắn, hắn không ăn, muốn phóng sinh.
Lão Khương há miệng khó nói nên lời, gấp đến độ trán nổi gân xanh, muốn giành lại sọt tre, nhưng mà mấy người hàng xóm uống say, lực tay rất khỏe, họ ngăn hắn lại, nói gặp nhau thì có phần, ngươi mang cà ra đi thả chẳng bằng đưa cho bọn ta nhắm rượu!
Lão Khương nôn nóng, bỗng buột miệng hét lên, ngươi trả lại cho ta!
Hắn vừa thốt ra khỏi miệng, người hàng xóm cầm sọt trẻ giật mình, đánh rơi sọt xuống đất, sợi dây vàng buột ra, cái đầu bên trong tức khắc lao ra ngoài.
Bay vào nhà lão Khương.
Hàng xóm ngây ra như phỗng, họ chưa thấy cua biết bay bao giờ, lão Khương nóng nảy hơn, vội về nhà xem xét, ngay sau đó hắn ngã ngồi trên mặt đất.
Vợ lão Khương nằm xiêu vẹo trên giường không nhúc nhích, hai mắt mở trừng trừng.
Hàng xóm khác chạy tới, đặc biệt là người bán vòng hoa, vừa nhìn thấy cảnh này là biết hỏng chuyện, lại gần kéo vợ lão Khương, chất lỏng màu xanh đen chảy ra từ miệng vợ hắn, nàng chết thật rồi.
Khi ấy hàng xóm nói, tội nghiệp, nàng bị dọa sợ vỡ mật.
Vốn dĩ phương pháp hàng xóm mách cho là một nước đi mạo hiểm, có thể xử lý đầu người hoặc là khiến cái đầu nổi giận, quyết không tha cho họ, nhất định là số trời đã định sẵn cái sọt sẽ xảy ra vấn đề, khiến vợ của hắn phải chết.
Người hàng xóm bán vòng hoa bảo hắn mau chóng đốt tất cả quần áo của vợ đi, vợ ngươi không được chết tử tế, là oán quỷ, chưa biết chừng vợ ngươi chết là có thể mang cả đầu người đi cùng.
Mọi việc được xử lý xong xuôi, từ đó hễ lão Khương nhắm mắt lại là lại nhìn thấy cái đầu nhếch miệng cười với hắn, trong miệng còn thiếu một cái răng.
Chuyện này quá đáng sợ, lão Khương lo mẹ mình sợ nên không dám nói cho bà biết, bà cụ vẫn chưa hay biết gì.
Hắn muốn bán mảnh đất này đi đổi nơi ở khác, nhưng chuyện ngôi nhà bị ma ám đã lan truyền khắp vùng lân cận, người mua nhà đâu có ngu, sao có thể không hỏi thăm trước? Cứ thế căn nhà không bán đi được, thu nhập của lão Khương cũng không cao, đi thuê nhà thì quá sức, hai mẹ con họ đành tiếp tục ở lại đây.
Mới đầu lão Khương không còn nhìn thấy cái đầu người kia nữa, cho rằng vợ hắn hy sinh tính mạng là chuyện này cũng kết thúc, nhưng không ngờ có một ngày mẹ hắn bỗng nói, trong nhà có quả bóng cứ lăn qua lăn lại, đến hừng đông thì biến mất.
Lão Khương giật mình thon thót, biết cái đầu ấy chưa xong chuyện với mình.
Lần này, sức khỏe của mẹ hắn yếu dần đi, mặt ngoài giống như mắc bệnh phổi, cứ ho suốt, nhưng hàng xóm bán vòng hoa lật mí mắt của mẹ hắn lên xem rồi thầm lắc đầu với hắn, nói không ổn, mẹ ngươi bị âm bệnh, cứ tiếp tục thế này thì không sống được bao lâu nữa, ngươi mau đi tìm người trong giới xem đi.
Lão Khương là người con hiếu thảo, nghe xong thì sốt ruột, vội vàng đi cầu xin Để Hồng Nhãn, thế là Để Hồng Nhãn lừa ta đến đây!
Nói đến đây, Lão Khương lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào cửa phòng khách:
“Ngươi nói xem, nếu lúc trước bọn ta không mở cánh cửa này ra thì có phải những chuyện sau đó sẽ không xảy ra không?"