Hai người họ lấy hết can đảm mở hết ba cánh cửa ra ngay giữa đêm. Nhà họ là kiểu nhà có sân, có ba cửa, cổng ngoài, cửa phòng khách và cửa phòng ngủ.
Cánh cửa có dấu răng là cửa phòng khách đi từ ngoài sân vào nhà.
Tối hôm đó, hai vợ chồng trằn trọc không ngủ được, dẫu sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với yêu ma quỷ quái, tất nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, sau đó lão Khương ngủ trước, nhưng đến nửa đêm, hắn bị vợ lay dậy:
“Ngươi nghe xem, có tiếng gì thế nhỉ?”
Lão Khương mơ mơ màng màng tỉnh lại, nói không phải cửa mở rồi à? Đáng lẽ nó phải vào luôn chứ đâu cần cắn cửa! Nhưng khi tỉnh táo lại và lắng nghe cẩn thận, hắn nhận ra âm thanh này giống như tiếng đập bóng cao su.
Hai người họ lên tinh thần ngay, chơi bóng thì rõ ràng là con trai rồi!
Vì thế họ đi đến cửa phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy một quả bóng nảy tưng tưng vào cổng rồi di chuyển qua cửa phòng khách.
Hai người vừa sợ hãi vừa thấp thỏm, khi thứ đó đi vào trong phòng khách, nhảy vào phòng ngủ, họ cảm thấy khó hiểu, sao chỉ thấy mỗi quả bóng mà không thấy người đâu?
Đúng lúc này, mây đen ngoài trời tản ra, ánh trăng chiếu vào trong nhà, hai vợ chồng trông thấy rõ hình dạng của quả bóng, tức khắc há hốc mồm.
Đó không phải một quả bóng, mà là một cái đầu gớm ghiếc ngoác miệng ra!
Dưới ánh trăng sáng tỏ, hàm răng của cái đầu ấy đích xác thiếu mất một chiếc răng.
Chưa hết....Cái đầu này bị quấn quanh bởi mái tóc dài, đó là nữ chứ không phải bé trai!
Đôi mắt của đầu phụ nữ lộ vẻ hung ác, toan đâm vào trong phòng ngủ!
Khi ấy vợ của lão Khương hồn bay phách lạc vì sợ hãi, còn lão Khương không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà nhảy xuống giường, đóng cửa phòng ngủ lại ngay lập tức.
Đầu người thình lình bị nhốt bên ngoài, tiếng đập cửa vang lên sầm sập, dường như cái đầu đó đang ra sức tông cửa hòng tiến vào!
Lão Khương thấy tay nắm cửa bị đâm cho rung lên, hắn dùng hết sức bình sinh lấy thân mình chặn cửa, khi ấy đầu óc hắn trắng xóa, chỉ còn lại một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để thứ kia vào nhà!
Vợ hắn cũng hoàn hồn, ngồi trên giường hét toáng lên.
Không biết lão Khương ngăn cản bao lâu, tiếng tông cửa như một trận mưa to, cuối cùng cũng dừng lại, lão Khương vừa thở phào một hơi, định bụng về giường chăm sóc vợ, bỗng nhiên hắn nghe thấy một âm thanh kỳ lạ giống như ngày hôm qua, kẽo kẹt, kẽo kẹt, như thể có ai đó đang cắn cửa gỗ!
Lão Khương sợ mất vía, thấy chỉ một lát mà mặt đất quanh cửa phòng ngủ đã đầy mùn cưa, cửa cũng bị cắn thủng một lỗ, một con mắt đỏ như máu lộ ra từ cái lỗ đó.
Đầu người tóc tai bù xù đó sắp sửa chui vào rồi, lão Khương cũng chết sững rồi, nhưng trùng hợp làm sao khi đó hàng xóm nghe thấy tiếng hét của vợ hắn bèn chạy đến xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Người nọ vừa vào nhà thì âm thanh cắn cửa biến mất.
Hắn chợt nhớ ra, hàng xóm từng đi bộ đội, hơn nữa còn tuổi Thìn, ma quỷ rất sợ người như thế.
Lão Khương thấp thỏm mở cửa ra xem, thấy cánh cửa đã bị cắn thủng một lỗ lớn, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cái đầu sẽ vào được.
Sau khi trải qua việc này, vợ hắn ngã bệnh, hễ nhìn thấy người là há mồm ra, cho dù là nói chuyện hay ăn uống, cứ hét lên như thổi còi, đến bệnh viện huyện khám thì người ta bảo là mắc bệnh tâm thần, phải uống thuốc.
Đúng là họa vô đơn chí, thế này càng khó mang thai.
Có thể nói lão Phương hết đường xoay sở, sau đó hắn hắn bỗng cảm thấy nhà mình đang yên đang lành sao lại hút thứ quái quỷ đó về, rồi hắn nghĩ đến vẻ mặt của thầy phong thủy nọ, chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám, vì thế muốn đi tìm nàng ấy.
Nhưng nữ tiên sinh vân du bốn phương, không có cửa hàng cố định, biển người mênh mông, biết đi đâu mà tìm?
Lão Khương vô cùng hối hận, vừa khéo một người hàng xóm từng bán vòng hoa biết vài điều cấm kỵ về âm dương, nói rằng nhà lão Khương chắc chắn đã đắc tội thứ gì đó không sạch sẽ, dạy cho hắn một cách, nếu thuận lợi thì lão Khương có thể thoát khỏi kiếp nạn này, còn không thuận lợi thì đó là số mệnh của lão Khương, bảo lão Khương đừng oán trách nàng.
Lão Khương như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, đương nhiên là đồng ý ngay.
Hàng xóm nói cho hắn biết, ngươi bảo hàng xóm tuổi Thìn giúp ngươi một việc, dùng vô căn thủy trộn với đất ở mộ thành bùn, bịt kín đỉnh đầu và hai vai, rồi kiếm một cái sọt tre có nắp, bôi chu sa bên trong.
Khi cái đầu kia lại đến thì bảo hàng xóm tuổi Thìn cầm sọt úp nó, dùng dây vàng buộc chặt rồi ném xuống sông Phúc Thọ là được. Nhưng phải nhớ ra, khi vứt sọt tre, nhất định không được phát ra âm thanh.
Chỉ có điều đó là một nước đi mạo hiểm, thành công thì không sao, nếu thất bại thì sẽ thành họa lớn.