Bạch Hoắc Hương đi đến chỗ bà cụ không nghe thấy rồi mới nói với lão Khương, bệnh thì dễ chữa, nhưng muốn chữa trị tận gốc thì phải trừ bỏ sạch sẽ thứ tỏa ra âm khí, khi nào bắt được đầu người chết thì sẽ yên ổn.
Lão Khương nhìn ta với ánh mắt tràn trề hy vọng.
Ta hỏi lão Khương, ngươi sống ở đây cả đời, có từng đến nơi khác làm việc hay gì chưa?
Lão Khương lắc đầu, nói hắn học cấp một, cấp hai ở đây luôn, trường cấp ba khá xa, hắn không rời xa mẹ được, thế nên không học tiếp mà ở nhà làm ruộng, muốn chăm mẹ, chưa từng đến nơi khác.
Ta có thể nhìn ra được mẹ của lão Khương có mệnh quả phụ, cũng chỉ có mỗi một đứa con là hắn, trước kia hai người họ chịu nhiều đau khổ, chắc hẳn sống nương tựa lẫn nhau chống đỡ qua tháng ngày khó khăn.
Con cái hiếu thảo thì tốt đấy, nhưng cung mệnh của lão Khương bị nguyệt giác ảnh hưởng, chứng tỏ bình thường dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều nghe lời mẹ, ở thời hiện đại người ta gọi là “con trai cưng của mẹ”.
Nếu chưa từng đi xa thì dễ rồi.
Ta viện cớ ra ngoài xem phong thủy rồi ra khỏi nhà, lão Khương muốn đi cùng nhưng Bạch Hoắc Hương nhìn vào mắt ta là biết ta có ý gì, nàng bèn nói cần có người sắc thuốc nên giữ lão Khương lại.
Trình Tinh Hà cũng nhận ra ý đồ của ta, theo ta ra ngoài rồi hỏi:
“Sao thế, bà cụ có gì đó bất thường à?”
Hắn cũng thạo xem tướng, huyệt thái dương của bà lão hóp vào, xương gò má nhô ra, khóe miệng mỏng, cung Phúc Đức cũng mỏng, không phải là hạng người dễ chọc.
Ta hỏi thăm người dân xung quanh, kết quả họ vừa biết là chuyện nhà họ Khương thì đều ngậm chặt miệng, xua tay nói không biết, giống như sợ dẫn lửa thiêu thân.
Trình Tinh Hà nói không cần phiền phức nữa, quỷ chết đuối ở sông Phúc Thọ nhiều lắm, bắt một người chết đến hỏi cho bớt việc.
Nói rồi hắn chạy vào bụi lau.
Một lát sau, hắn hưng phấn vẫy tay gọi ta:
“Thất Tinh, ta lập công rồi, mời ta ăn buffet hải sản ở đầu cầu Phúc Thọ đi, ta phải ăn sập tiệm.”
Ta nói, thế ngươi ăn cột nhà của người ta trước đi đã.
Quả nhiên, Trình Tinh Hà lùa một luồng tà khí hình người ra như lùa gà.
Ta lập tức ngưng khí vào hai tai để nghe quỷ thoại, người chết nọ nói oang oang:
“Ta oan uổng quá, ta ở đây đang yên đang lành chờ người chết thay, không lừa bịp, cũng không xúc phạm đến ai, tại sao các ngươi lại bắt ta, âm sai thì giỏi lắm à!”
Trình Tinh Hà nói với ta, đó là một nàng dâu đánh nhau với cánh đàn ông xong tức mình quá nhảy xuống sông, bạo gan, oán khí cũng dày nặng lắm.
Ta lập tức nói cho nàng biết mục đích đến đây, bảo nàng đừng sợ, bọn ta không phải âm sai.
Người phụ nữ lớn tiếng ấy nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói có thể giúp bọn ta, nhưng có một điều kiện, sau khi làm xong thì giúp nàng chuyển lời cho em trai, bảo chị hắn nhớ hắn, sao lâu thế rồi vẫn chưa đến thăm chị.
Bọn ta đồng ý, Lớn Tiếng nghe bọn ta hỏi, nghĩ mãi, rồi lẩm bẩm:
“Ấu, đúng là có một người phụ nữ như vậy, chết cách đây không xa. Khi ấy ta còn chưa chết, đến đó hóng chuyện, nhìn thấy thi thể nàng thiếu một chiếc răng.”
Ta vội hỏi, người phụ nữ đó là ai, chết như thế nào?
Lớn Tiếng nói với bọn ta:
“Đó là một người phụ nữ góa chồng, tên là Kim Thúy, nàng chết là do nhất thời hồ đồ tự sát!”
Trình Tinh Hà không tin:
“Thế ngươi nói cho ta biết tự sát kiểu gì mà có thể chặt đầu mình xuống.”
Lớn Tiếng mỉm cười:
“Vừa nghe là biết ngay các ngươi không phải dân làm nông, không biết dao cầu là cái gì đúng không?”
Dao cầu…Ta từng nghe nhắc về nó rồi, Bao Công phá án chẳng phải toàn dùng dao cầu sao? Còn có long đầu trảm, hổ đầu trảm gì đó nữa, Trần Thế Mỹ bị Bao Công chém đầu mà.
Thì ra nhà Kim Thúy nuôi bò thả rông, trong nhà có dao cầu để cắt cỏ cho bò, đầu người cũng chẳng nhỏ, Kim Thúy mài dao sắc lẹm, rồi nằm sấp trên mặt đất, dùng dây thừng kéo lưỡi dao một phát, thế là chém đứt đầu mình.
Trình Tinh Hà sởn gai ốc:
“Hung tàn vậy ư?”
Không phải phụ nữ toàn uống thuốc trừ sâu, nhảy sông, hoặc là treo cổ để tự sát à? Chết kiểu này bạo lực quá.
Lớn Tiếng cười tiếp:
“Ôi chao, đã nói các ngươi không hiểu mà, Kim Thúy nhát gan nên mới chọn cách ấy để tự sát!”
Hóa ra Kim Thúy mềm yếu nhu nhược, trước kia từng nói với nàng, có nhiều người nghĩ quẩn, chọn cách chết quá đau đớn, nhảy sông thì hít thở không thông, treo cổ thì ngạt thở, uống thuốc thủng dạ dày, cách nào cũng bị hành hạ tơi bời, có gan chết thì sao lại không có gan sống tiếp?
Lớn Tiếng xua tay nói đồ ngu mới tìm đến cái chết, toàn là những người đàn bà ngu ngốc.
Đáng tiếc câu này lại ứng nghiệm, hai người họ đều tự sát.
Trình Tinh Hà bèn hỏi nàng, Kim Thúy đang sống yên ổn, vì sao phải tự sát?
Lớn Tiếng thở dài, nói Kim Thúy ngốc mà!