Hóa ra Kim Thúy cũng góa chồng, sống cùng với đứa con trai với người chồng đã khuất và mẹ chồng, ba người sống nương tựa vào nhau.
Nhưng một năm nọ, ba mẹ con bà cháu đi qua sông Phúc Thọ để đi họp chợ, đứa con nghịch ngợm, nói dưới sông có cá to, kết quả trèo lên lan can rồi rơi xuống sông.
Mẹ chồng chết sững ngay tại chỗ, bà cụ hoàn toàn quên mất mình không biết bơi mà nhảy ngay xuống sông, vừa vào nước là chìm xuống tận đáy.
Kim Thúy không có cách nào khác, đương nhiên cũng nhảy theo, toan vớt mẹ chồng và con trai lên.
Nhưng nàng vốn không giỏi bơi lội, kéo được mẹ chồng lên rồi thì con trai lại trôi ra xa, đến khi tìm được, xác của thằng bé đã hoàn toàn biến dạng.
Mẹ chồng của Kim Thúy vô cùng tức giận, kéo Kim Thúy và mắng to, nói Kim Thúy độc ác, nhà có mỗi đứa con trai nàng không cứu mà lại đi cứu bà già sắp xuống lỗ này, nàng muốn nhà họ đoạn tử tuyệt tôn.
Nói xong bà lão tát Kim Thúy bôm bốp, khi không còn sức lực nữa thì lại dùng gậy đánh lên mặt nàng, một chiếc răng của nàng bị gãy là vì thế.
Kim Thúy cũng giữ chữ hiếu, không đánh trả, chỉ lo khóc.
Người dân vây xem không chịu đựng được nữa, nói bà lão không thể như vậy được, con của Kim Thúy đã chết rồi, nàng không đau lòng sao? Dù sao cứu ngươi cũng là hiếu thuận rồi, đừng chà đạp người ta vậy chứ.
Nhưng bà lão lại nhổ nước bọt với những người đó, nói bà còn sống, cái mạng già này là do cháu trai đổi về, thế là nhà mình đoạn tử tuyệt tôn, trở thành cô hồn dã quỷ, làm sao bà còn có thể đi gặp liệt tổ liệt tông nữa?
Nói xong bà lão còn trừng Kim Thúy, chỉ vào mặt nàng nói mình thành quỷ cũng không tha cho nàng.
Buổi tối, Kim Thúy chôn cất cho con rồi về nhà, ngay tức khắc ngã ngồi ở bậc cửa.
Thì ra mẹ chồng đã treo cổ trên xà nhà, lưỡi thè ra vài tấc, hai mắt lồi ra, nhìn chòng chọc vào Kim Thúy.
Người trong thôn giúp Kim Thu chôn mẹ chồng, cảm thán số nàng khổ quá, cũng có người khuyên nàng, chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi còn trẻ, chi bằng đi bước nữa, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng Kim Thúy lắc đầu, nói với khuôn mặt không biểu cảm, chuyện này chưa kết thúc, chuyện này chưa kết thúc.
Thôn dân tưởng nàng bị mẹ chồng dọa sợ, an ủi xong thì bảo nàng đi nghỉ sớm.
Kết quả ngày hôm sau Lớn Tiếng thấy nhà Kim Thủy mãi không mở cửa, còn ngửi thấy mùi máu tanh, bèn đi vào xem, thế mới biết đã xảy ra chuyện: Kim Thúy dùng dao cầu chặt đầu mình rồi.
Lớn Tiếng thấy Kim Thúy đáng thương, lại nghĩ hai người họ cũng coi như bạn bè, thế là lấy tiền riêng của mình ra mua một chiếc quan tài mỏng, chôn cất Kim Thúy.
Mọi người trong thôn nói cái chết của Kim Thúy quá kỳ lạ, chắc chắn là bị bà lão giết hại.
Từ đó về sau, nhà Kim Thủy trở thành nhà ma, có người buổi tối đi qua đó, về đến nhà sợ gần chết, nói rằng nghe thấy tiếng mắng chửi và tiếng khóc vọng ra từ nhà Kim Thúy, giống như Kim Thúy và mẹ chồng của nàng vẫn còn ở trong đó.
Ngôi nhà ma ám ấy khiến người dân địa phương hoảng sợ, bởi vì nhà Kim Thúy không còn ai, mảnh đất thuộc về nhà nước, để trấn an người dân trưởng thôn đã tìm người san bằng ngôi nhà ấy, đất để không thì tiếc, nhưng không ai dám lấy, vậy mà mẹ của lão Khương lại chạy vào trong thôn nói muốn mảnh đất này, xây nhà mới cho con trai cưới vợ.
Khi ấy lão Khương đã trưởng thành, nhưng cô nhi quả phụ không xây nổi nhà mới, chỉ ở mãi trong căn nhà dột nát, trưởng thôn thấy hai mẹ con họ đáng thương nên chuyển giao mảnh đất cho họ, mẹ của lão Khương mượn tiền nhà ngoại xây nhà, cưới vợ cho lão Khương.
Ta và Trình Tinh Hà bừng tỉnh, hóa ra nhà của lão Khương được xây trên đất cũ của nhà Kim Thúy.
Nói đến đây, Lớn Tiếng còn nghi ngờ hỏi bọn ta làm sao biết Kim Thúy không có đầu?
Ra là chuyện Kim Thúy chém đầu chỉ có mình Lớn Tiếng dọn xác cho Kim Thúy mới biết, nàng chưa từng nói cho ai khác, người dân trong thôn không nhìn kỹ thi thể của Kim Thúy nên không biết Kim Thúy chết như thế nào, chỉ biết Kim Thúy tự sát.
Thảo nào hai mẹ con lão Khương trông thấy đầu người cũng không nhớ ra được cái gì!
Xem ra số mệnh đã an bài cho bọn ta tìm được người liên quan là Lớn Tiếng, ông trời muốn bọn ta giải quyết chuyện này.
Có vẻ như chuyện nhà Kim Thúy là một sự cố bất ngờ liên tiếp một sự cố bất ngờ khác.
Trình Tinh Hà huých vai ta, nói hóa ra chúng ta trách oan mẹ con nhà họ Khương à? Hai người họ chẳng qua là ham của hời tìm hung địa, thế mà lại xui xẻo mong mãi không được mụn con, tìm thầy phong thủy gọi hồn cầu quý tử, run rủi thế nào lại gọi Kim Thúy về, nên mới bị nàng hại?
Ta suy nghĩ rồi hỏi Lớn Tiếng, ngươi có quen mẹ của lão Khương không, bà cụ là người như thế nào?