Lớn Tiếng cao giọng, nói khắp vùng ai có ai là ta không biết, bà Khương to gan lại độc ác, trong thôn làm gì có ai dám trêu chọc bà lão? Hồi lão Khương còn nhỏ, chơi đùa với mấy đứa trẻ khác thì rơi vào trong hố phân cạnh ruộng dưa, bà Khương biết chuyện thì lập tức đào một hũ phân, đi tìm lần lượt từng đứa trẻ còn lại, bắt họ ăn hết một bát mới tha cho.
Từ đó về sau không ai dám đùa với lão Khương nữa, thậm chí không dám chơi với hắn, họ nói bà Khương là lão yêu bà trên núi, hai năm trước bà Khương mù thì mọi người mới bắt đầu qua lại với lão Khương.
Thảo nào những người hàng xóm kia không dám nói gì về nhà họ Khương, tuy bà lão không còn ở giang hồ nhưng giang hồ vẫn truyền lưu truyền thiết về bà!
Trình Tinh Hà nói:
“Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì không có nhân quả đặc biệt nào cả, chúng ta giúp lão Khương xử lý cái đầu, tiêu trừ oán khí là công đức rồi, mau lên, ta còn phải ăn buffet hải sản.”
Ta nói cảm ơn với Lớn Tiếng, Lớn Tiếng lại nói tiếp, thế còn chưa xong đâu, người như bà Khương ấy à, ai làm con dâu bà lão đúng là xui tám kiếp.
Hóa ra bà Khương đối xử với con dâu cũng cao tay lắm.
Lão Khương quá nghèo, mà bà Khương lại dữ dằn có tiếng, không có ai chịu gả con gái cho nhà họ để chịu khổ, nhưng bà Khương rất khôn, bà lão lên thị trấn, đến góc xem mắt trong công viên lừa một cô gái làm thuê ở nơi khác về.
Mà bà Khương cũng giỏi dụ dỗ, bà tỏ ra vô cùng thân thiết với cô gái, biết trong nhà nàng không còn ai thì nắm tay nàng, nói thương nàng, rồi chải đầu cho cô gái, bảo rằng mình không có con gái, về sau sẽ đối đãi với nàng như con gái ruột.
Cô gái làm thuê nhìn căn nhà mái ngói với mấy gian phòng, trông lão Khương cũng chất phác, bèn đồng ý.
Bà Khương tươi cười, bà toan tính cái gì? Gái không có mẹ chẳng khác nào con cua không có chân, dễ dạy bảo.
Thế là cô gái làm thuê lấy lão Khương, ngay sau đó bà Khương hiện nguyên hình, ngày ngày đánh mắng con dâu, khi thì chê con dâu chải đầu kéo đứt tóc mình, khi thì chê nước rửa chân con dâu bưng cho mình quá nóng, có ý định giết mẹ chồng, bà lão cầm gậy đánh con dâu kêu la thảm thiết.
Lão Khương nhắm mắt làm thinh, cũng không dám nhúng tay, bảo vợ mình nhẫn nhịn.
Tâm trạng phụ nữ không tốt, chịu nhiều uất ức, khó mang thai, lại thêm lý do mới nên tiếp tục bị bà Khương chửi đánh, lão Khương không chịu đựng được nữa, mới tìm nữ tiên sinh xem phong thủy, kết quả phản tác dụng.
Tình huống này giống hệt nhà Kim Thúy.
Trình Tinh Hà vỗ đùi, nói thế thì càng đơn giản, Kim Thúy bị mẹ chồng ép phải chết, thấy bà Khương giống với mẹ chồng mình nên hại bà Khương, rất dễ hiểu.
Nhưng ta cảm thấy không hợp lý, nếu thật sự là như vậy thì vì sao bà Khương không dám nhắc gì về chuyện của Kim Thúy?
Chắc chắn còn có điều gì khác ẩn giấu trong chuyện này.
Hiện tại trời đã tối mịt, bọn ta tạm biệt Lớn Tiếng về nhà họ Khương, nhưng đột nhiên, ta nghe thấy tiếng hét vang lên từ ngôi nhà đó.
Trái tim ta vọt lên tận cổ họng, là giọng của Bạch Hoắc Hương!
Ta lập tức chạy qua nhà Lão Khương.
Vừa bước vào sân, ta đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Khi mở cửa, ta thấy Lão Khương đang đứng trước mặt mẹ mình trên tay có một thứ đen thùi lùi.
Đó là một cái đầu người với mái tóc đen.
Có vẻ như người kia muốn đụng vào bà Khương, nhưng Lão Khương đã chặn nó lại.
Dù Bạch Hoắc Hương chưa bao giờ thấy thứ như vậy, nhưng nàng đã lấy một cây kim vàng và cắm vào quai hàm của cái đầu đó, như thể muốn làm cho cái đầu đó há miệng ra.
Nhưng có thể là răng của cái đầu kia rất tốt, giống như con chồn trắng, cắn chặt không buông, máu chảy tí tách trên cánh tay Lão Khương.
Khi bà Khương nghe thấy âm thanh chúng ta bước vào, lập tức hét lớn:
"Người đâu, có ai không, có thứ gì đó trong căn phòng này...Có thứ gì đó trong căn phòng này..."
Trình Tinh Hà tiến lên một bước, sợi dây đỏ máu chó bắn khỏi tay hắn, "vù" một cái buộc vào cái đầu, cái đầu người kia đột nhiên quay lại, đôi mắt trợn nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Ta cũng coi như đã thấy rất nhiều tà vật nhưng trong nhất thời ta cũng nổi da gà khắp cả người - đây là đôi mắt oán độc nhất mà ta từng thấy.
Cái đầu người rất nhạy bén mà tránh đi sợi dây đỏ, lao về phía Trình Tinh Hà.
Sát khí vừa bùng nổ, cấp bậc của thứ này không thấp, thế nào cũng cùng trình độ với Hôi Linh Quỷ.
Trình Tinh Hà mắng một câu, chạy đến trốn sau tủ, cái đầu người dùng răng cắn mạnh vào tủ, một mảng mùn cưa lớn rơi xuống.
Trình Tinh Hà trợn to hai mắt:
"Chỗ răng này mà đi quảng cáo kem đánh răng thì kiếm được rất nhiều tiền..."
Đã lúc nào hả, ngươi còn nghĩ đến những thứ này sao, ta lấy Huyền Tố Xích ra, đập về phía nó. Thứ đó cảm nhận được sát khí, quay lại nhìn chằm chằm ta, có lẽ nó cũng sợ sát khí của ta. Nhưng Trình Tinh Hà đã tận dụng cơ hội này giăng những sợi dây đỏ máu chó khắp căn phòng, làm thành thiên la địa võng. Thậm chí nó còn không thể chạy trốn, chỉ có thể làm một con thú chiến đấu khi bị nhốt.