Người ta nói rằng loại xương này cứng đến mức không thể gãy hoặc gãy được.
Bà Khương là người địa phương, chuyện này nhất định không phải là không biết, quả nhiên bà Khương nghe đến đây, thân thể già nua ngã ngồi xuống giường, lẩm bẩm nói:
"Còn...có một thứ như vậy thật..."
Ta nói tiếp:
"Nếu ngươi không nói với ta, ta sẽ mở nắp."
Bà Khương nghe vậy lập tức lớn tiếng nói:
"Ta...Ta có lỗi với Kim Thúy, nhưng ta không ngờ nàng lại trở thành như vậy..."
Trình Tinh Hà lên tinh thần:
"Ngươi hại Kim Thúy như thế nào?"
Bà Khương nghiến răng nói:
"Ta...Khi con trai của Kim Thúy rơi xuống nước, ta đang cắt lau sậy bên bờ sông!"
Hóa ra bà Khương đã sớm chọn trúng Kim Thúy.
…
Tuy rằng Kim Thúy là một góa phụ nhưng mặt đẹp dáng chuẩn, dịu dàng và chăm chỉ, bà Khương cho rằng con trai mình nên tìm một cô gái trong trắng, nhưng nghĩ lại thì làm sao một cô gái trong trắng có thể thật thà ngoan ngoãn như vậy...nàng hơn Lão Khương vài tuổi, nhìn hông cũng dễ sinh dễ nuôi, không phải nàng sinh con trai đầu lòng sao?
Bà Khương suy nghĩ một chút rồi tìm Kim Thúy để nói chuyện...chính nàng bá bá bá tính toán, nhà chồng quá cố của Kim Thúy không còn ai, sau khi kết hôn thì con trai cứ thế vào ở nhà của Kim Thúy, cũng không cần xây nhà nữa.
Một góa phụ gả cho trai trẻ, còn có lựa chọn nào tốt hơn, không phải tốt quá rồi à, cứ thế ngày ngày chỉ nghe mẹ chồng nói, đến dưới tay mình rồi cũng không tóe được sóng lớn nữa.
Vì vậy, bà Khương hả hê đắc ý chờ đợi Kim Thúy đồng ý - gia đình họ không thiếu gì ngoài một người đàn ông.
Ai biết rằng Kim Thúy do dự một lúc rồi từ chối.
Bà Khương không thể tin vào tai mình...Kim Thúy này là ngu dốt hay si đần? Nàng không muốn miếng bánh từ trên trời rơi xuống ư? Đây chẳng phải là chó ngồi trên kiệu không biết điều sao?
Không chỉ vậy, sau khi mẹ chồng của Kim Thúy biết được còn chạy đến nhà nàng Khương mắng té tát, nói rằng hai mẹ con họ ham ăn lười làm, muốn được lời, đơn giản là không cần mặt mũi.
Làm sao bà Khương chịu nổi việc này, lúc đó hai bà lão bắt đầu cãi nhau, bà Khương thề, nói ngươi cứ đợi đi, nhất định phải cưới được Kim Thúy.
Và chuyện cũng thật tình cờ, hôm đó khi bà Khương đang cắt sậy, nàng thấy gia đình Kim Thúy, một già một trẻ rơi khỏi cầu.
Kim Thúy nhảy xuống nước và muốn cứu nhưng không thể, nàng đang vùng vẫy trong nước thì thấy bà Khương, ngay lập tức hét lên xin bà Khương giúp đỡ.
Trong tay bà Khương cầm trên cái đòn gánh lớn để gánh lau sậy.
Chỉ cần để đòn gánh xuống nước, già trẻ lớn bé đều có thể sống nhưng bà Khương không phải loại người đó - nàng là người bủn xỉn, vả lại, bên kia lại là gia đình của Kim Thúy, không thể dễ dàng như vậy.
Bà Khương nói:
"Được thì được, nhưng ta không phải chỗ làm từ thiện, không thể cứu không...ta cứu bọn họ, ngươi nhất định phải gả cho con trai ta."
Vừa nói, nàng vừa cầm lấy đòn gánh lớn khoa tay múa chân, thấy con trai mình chỉ cần một tay với tới được, nhưng bà Khương lại nhấc đòn gánh lên cao hơn, khiến đứa bé bắt hut.
Nếu Kim Thúy là một người nhạy bén, trong tình huống đó, tính mạng con người đang bị đe dọa, vậy thì cứ thỏa thuận trước, dù sao thì bà Khương làm chuyện như thế.
Nhưng Kim Thúy là người thành thật, nghĩ rằng nói rồi cũng không làm được, nàng cũng không muốn gả cho Lão Khương.
Chỉ một thoáng chần chừ, con trai đầu của nàng đã bị cuốn đi thật xa.
Bà Khương bất lực nhìn, sau đó thở dài nói, con trai người chết cũng do ngươi hại.
Nhưng lúc này, bà của Kim Thúy đã sớm bất tỉnh, sắp bị cuốn trôi.
Kim Thúy không còn cách nào khác là kéo nàng lên bờ trước, mà khi nhìn lại đã không thấy con trai đâu nữa.
Lúc đó Kim Thúy khóc rống lên, bà Khương lẩm bẩm, trong lòng nghĩ nếu con trai của Kim Thúy xảy ra chuyện gì cũng đừng đổ thừa cho mình. Cho nên nàng thu dọn sậy, đòn gánh và rời đi, quyết định nếu sau này Kim Thúy có tìm đến thì không thừa nhận là được.
Dù sao trong nhà bọn họ không có nam nhân, bọn họ có thể làm gì mình?
Nàng không cảm thấy việc mình làm là không đúng - cứu người là tình cảm, không cứu người là bổn phận, con trai của Kim Thúy là do chính nàng giết, không liên quan gì đến nàng.
Sau đó, bà Khương nghe nói sau khi mẹ chồng của Kim Thúy rơi xuống nước, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, Kim Thúy cũng cảm thấy mình đã làm hại đứa trẻ nên không bao biện - nếu lúc đó nàng đồng ý với bà Khương!
Nàng cho rằng đây là cơ hội nên đi khiêu khích mẹ chồng của Kim Thúy, nói rằng bây giờ nhà ngươi coi như đã đoạn tử tuyệt tôn. Haiz, đứa cháu trai đáng yêu biết bao, sau này không bao giờ có thể gặp lại nó nữa! Ngươi nói sau này khi ngươi xuống mồ, tám đời tổ tiên sẽ mắng ngươi đến chết khi cháu trai của họ thay thế ngươi.
Ngươi con như hại con dâu rồi, nếu ta là ngươi, cứu một bộ xương già làm gì, đổi lại mạng cháu trai, sống cũng không còn ý nghĩa.