Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 793 - Chương 793: Bạch Ngọc Tỳ Hưu

Chương 793: Bạch Ngọc Tỳ Hưu

Con chim gỗ lại vồ hụt, đang muốn bay bay đến tiếp, nhưng đột nhiên thay đổi đường bay, lao thẳng về phía cửa.

Một bóng người lặng lẽ đứng ở cửa từ lúc nào, giơ một cánh tay lên, con chim gỗ giống như chim ưng đáp xuống cánh tay của nàng.

Thân hình mảnh khảnh này, cùng với quang khí công đức không thể thấy...chính là người phụ nữ tên Yếm Thắng Môn!

Rõ ràng nàng đã thấy chúng ta từ trong bóng tối, giọng nói rất lạnh lùng:

"Lại là các ngươi..."

Trái tim ta thắt lại - Ta căn bản đánh không lại nàng, lần trước còn dùng Hôi Bách Thương, nhưng một chiêu không thể dùng hai lần, lần trước nàng thua, bây giờ nhất định nhớ rõ, không dễ dàng xử lý như thế.

Bây giờ, ta hận không thể thiên lý truyền âm - để Bạch Hoắc Hương rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Trình Tinh Hà biết đó là nàng, giọng nói căng thẳng:

"Lại là Mẫu dạ xoa này à?"

Một tay ta đã chạm vào Huyền Tố Xích - có vẻ như lần này, nó sẽ là một trận chiến khốc liệt khác.

Lại không nghĩ tới, giọng nói của Bạch Hoắc Hương vang lên từ phía sau tủ quần áo lớn:

"Lý Bắc Đẩu, nàng là ai?"

Giọng nói này, mang theo sự hung hãn của gió mưa, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Trình Tinh Hà vội vàng nói:

"Chánh Khí Thủy, ngươi ở chỗ này không có việc gì làm, mau đi đi..."

Bạch Hoắc Hương cứ thế đi ra từ phía sau tủ, lạnh lùng nói:

"Tại sao? Lẽ nào giữa nàng và Lý Bắc Đẩu còn có chuyện gì khác ư?"

Mẹ kiếp, lúc nào rồi, đừng quậy nữa được không?

Người phụ nữ nghe vậy thì khẽ mỉm cười, tựa hồ cảm thấy rất thú vị:

"Người này tên là Lý Bắc Đẩu à?"

Có lẽ nàng vẫn chưa quên chuyện tôi vô tình chạm vào lần trước, giọng nói cũng gai góc:

"Nếu đã đưa tới cửa, chúng ta tiếp tục tính nợ lần trước đi!"

Vừa nói, chỉ nghe thấy mấy tiếng "vù vù", lại là tiếng chim gỗ bay tới, nhưng không giống lúc trước...lần này có hơn chục con chim gỗ, đồng loạt lao tới!

Tránh một con đã tốn sức, nhiều con đến cùng một lúc, muốn biến hắn thành cái môi vớt à!

Ta lập tức quay người muốn kéo Bạch Hoắc Hương lại, nhưng Bạch Hoắc Hương đã hất ta ra, lạnh lùng nói:

"Ngươi nói rõ ràng trước, ngươi muốn giải quyết cái gì!"

Sau khi thanh âm biến mất, vô số kim châm bắn ra từ trong tay Bạch Hoắc Hương, "vù" một tiếng bay về phía những con chim gỗ kia. Rõ ràng chỗ kim châm cứu đó đã đâm vào chỗ trọng yếu, đám chim gỗ ngay lập tức rơi xuống đất như thể bị gãy cánh.

Khoảng hơn chục đám sát khí từ trong chim gỗ bùng nổ, chen lấn chạy trốn tứ phía, ta lập tức hiểu được...Bạch Hỏa Hương dùng kim châm cắt phong phong mệnh phù trên chim gỗ!

Trình Tinh Hà đột nhiên trở nên vui vẻ:

"Trời ơi trời ơi, không sợ sống, không sợ chết, chỉ sở phụ nữ ghen, lực chiến đấu của Chánh Khí Thủy rất được nha!"

Mà người phụ nữ Yếm Thắng Môn thấy chim gỗ rơi xuống, giọng nói lập tức trở nên cảnh giác:

"Ngươi lại là ai?"

Bạch Hoắc Hương cười khẩy:

"Liên quan gì đến ngươi!"

Nhưng trong lòng ta lại hoảng, người phụ nữ Yếm Thắng Môn này khó đối phó, sẽ không chiếm được chỗ tốt. Ta muốn đẩy Bạch Hoắc Hương để nàng chạy nhanh, nhưng đột nhiên ta cảm thấy một thứ khác đang lao về phía Bạch Hoắc Hương.

Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với tốc độ của con chim gỗ - người phụ nữ đó tự mình lao tới!

Tiếng xé gió...Nàng đang mang theo một vũ khí sắc bén, chắc chắn sẽ làm tổn thương Bạch Hoắc Hương.

Cơ thể ta phản ứng nhanh hơn não, ta đứng trước mặt Bạch Hoắc Hương, chỉ cảm thấy một thứ lạnh lẽo và sắc bén đâm vào vai ta. Đầu tiên, ta cảm thấy vai mình ươn ướt, sau đó cảm thấy một cơn đau nhói khiến đầu óc ta trở nên trống rỗng.

Nhưng...vừa đúng lúc.

Bạch Hoắc Hương đã quá quen thuộc với cái mùi này, giọng nói của nàng đột nhiên trở nên tức giận:

"Ai cho phép ngươi đụng vào hắn?"

Giọng người phụ nữ nghe thật quyến rũ:

"Người ta muốn xử, còn cần hỏi ngươi ư?"

Bạch Hoắc Hương không phát ra âm thanh, một tay chạm vào vết thương của ta - ta có thể cảm thấy đôi tay mảnh mai của nàng khẽ run.

Dù không giống sợ hãi...khá ít thấy, nàng trông như đang tức giận!

Ta vội nói:

"Mau lên, ta chặn người phụ nữ điên này..."

Giọng người phụ nữ càng khinh khỉnh hơn:

"Chỉ bằng bạn?"

Bạch Hoắc Hương hoàn toàn không để ý đến ta mà nhìn người phụ nữ, không thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng trong đêm tối, tôi chỉ cảm thấy ngọn đèn sinh mệnh của nàng đột nhiên sáng lên, sau đó, nàng lấy ra một cái gì đó từ trong túi, nói to:

"Tiểu Bạch, đi ra, giết nàng cho ta!"

Một tiếng "cạch" vang lên, nóc nhà lập tức bị lật tung, gạch đá vụn rơi xuống đất như mưa. Giữa tiếng la hét của mẹ con Lão Khương, trong phòng xuất hiện một vật khổng lồ phát ra ánh sáng sáng chói, cúi đầu gầm lên một tiếng.

Người phụ nữ cũng bị sốc ngay lập tức:

"Bạch ngọc...tỳ hưu?"

Bình Luận (0)
Comment