Bạch Ngọc Tỳ Hưu thích Bạch Hoắc Hương nhất, nhận được mệnh lệnh này, giơ móng vuốt lên, hướng vào người phụ nữ và quật ngã.
Bảo khí trong phòng thật chói mắt, Trình Tinh Hà ngẩng đầu lên và sững sờ:
"Thất Tinh, nói cho ta biết, ngươi có thể rút một cái vảy của nó không? Nếu tới Quỷ Thành..."
Hắn chưa kịp nói xong đã bị Bạch Hoắc Hương đánh vào đầu.
Còn người phụ nữ vội né tránh và nhìn chúng ta, giọng rõ ràng có phần cảnh giác hơn:
"Các ngươi là ai mà lại có thể động vào thứ trong Tư Tương Cục?"
Ta thầm nghĩ...nàng cũng biết về Tư Tương Cục, hơn nữa, nàng còn biết rõ ràng trấn vật của Cục Tứ Kỳ như thế?
Có vẻ như truyền thuyết về Yếm Thắng Mông là chính xác, họ có thể đã tham gia vào việc xây dựng Tư Tương Cục!
Ta liền hỏi nàng:
"Ngươi biết bao nhiêu về Tư Tương Cục?"
Nhưng lúc này Bạch Ngọc Tì Hưu đã ở trong trạng thái cuồng nộ, trảo thứ hai nhanh chóng giáng xuống, người phụ nữ như diều hâu lật người nhanh như chớp, giống như ngây người nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Tì Hưu:
"Giống trong truyền thuyết..."
Dù sao Bạch Ngọc Tỳ Hưu cũng là một con thần thú, nó cũng là một con thú tốt dưới bàn tay của thi giải tiên Ngụy gia, nó đã giết vô số người và có kinh nghiệm phong phú, hai lần không đánh trúng, nó nổi điên lên, đột nhiên cúi người xuống và há miệng cắn người phụ nữ.
Người phụ nữ né tránh mấy lần, dù sao đối phương cũng là Bạch Ngọc Tỳ Hưu, khó đối phó hơn so với chúng ta, chỉ thấy nàng vung tay lên, rất nhiều vật nhỏ liền lao về phía Bạch Ngọc Tỳ Hưu.
Bạch Hoắc Hương thấy thế, lớn tiếng nói:
"Tiểu Bạch, nguy hiểm!"
Ngay khi Bạch Ngọc Tỳ Hưu vừa vuốt xuống, ta đã nghe thấy một loạt thanh âm nổ tung, như thể nhiều thứ tinh xảo đang bị nghiền nát.
Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ leo lên dọc theo cơ thể của Bạch Ngọc Tỳ Hưu.
Bạch Ngọc Tỳ Hưu giống như vỗ con rận, muốn vỗ những thứ đó xuống, lúc này, ta chỉ nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ phía sau chúng ta:
"Các ngươi đi qua Chu Tước Cục?"
Đầu của ta nổ tung, nàng đã tận dụng cơ hội này, giống như ma quỷ, không biết đã đến phía sau chúng ta từ lúc nào.
Quá nhanh...
Bạch Hoắc Hương không quay lại, một tay nàng đẩy đầu ta và Trình Tinh Hà xuống, tay kia phóng kim châm cứu qua, người phụ nữ xoay người phía sau chúng ta, vài tiếng “đốc đốc” vang lên, kim châm cứu đều đâm xuyên tường.
Bóng dáng của người phụ nữ rất nhanh, né tránh. Bạch Ngọc Tỳ Hưu muốn ấn móng vuốt xuống sau khi xử lý xong những thứ trên người, nhưng người phụ nữ đã đứng cạnh Bạch Hoắc Hương, Bạch Ngọc Tỳ Hưu giống như ném chuột sợ vỡ bình.
Bạch Hoắc Hương đã vô cùng tức giận, ném bột vào người phụ nữ.
Nhưng người phụ nữ không trốn không tránh, không phản ứng gì cả.
Bạch Hoắc Hương sửng sốt một lúc:
"Ngay cả Phượng Tường Tán cũng không sợ..."
Người phụ nữ mỉm cười:
"Những mánh khóe nhỏ này không hiệu quả với ta."
Mà không biết từ lúc nào, nàng đã siết chặt cổ Bạch Hoắc Hương bằng một tay:
"Hoặc nói, hoặc là ta bẻ cổ nàng."
Ta lập tức đi cứu Bạch Hoắc Hương nhưng tốc độ của ta không bằng nàng, huống chi vừa mới bị thương, Bạch Hoắc Hương lập tức lớn tiếng nói:
"Lý Bắc Đẩu, đừng hành khí!"
Ta cũng cảm thấy được...không nghiêng lệch, như thể vết thương ở một nơi quan trọng, hành khó càng mạnh, máu càng chảy nhiều.
Trình Tinh Hà sớm đã thắt chặt sợi dây đỏ máu chó của mình, nhưng hắn cũng đã nhìn thấy thân thủ của người phụ nữ này, sợ rằng khiến người phụ nữ để mắt thì Bạch Hoắc Hương sẽ bị hại, hắn chỉ còn cách đứng sau lưng ta và thấp giọng nói:
"Yếm Thắng Môn là như vậy ư, ba người một thú cũng không làm gì được nàng? Nếu tất cả mọi người trong Yếm Thắng Môn đều có thực lực như nàng, thì Thiên Sư Phủ chờ đóng cửa đi."
Người phụ nữ cũng biết chúng ta không dám làm gì, cười nói:
"Hiện tại bắt đầu đi, ta nói, ngươi trả lời. Các ngươi trước nói, ngươi làm sao tìm được Tư Tương Cục?"
Mật cuốn không phải là bí mật, mật cuốn quan trọng cũng không ở chỗ chúng ta, vì vậy nói cho nàng biết cũng được.
Nàng nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi:
"Những người này đến từ Thiên Sư Phủ. trộm đồ, thế mà bảo quản cũng không được..."
"Bảo quản?"
Ta liền hỏi:
"Chẳng lẽ mật cuốn Tư Tương Cục là ngươi vẽ ra?"
Người phụ nữ nhếch mép:
"Không chỉ là mật cuốn do chúng ta vẽ ra - toàn bộ Tư Tương Cục đều do Yếm Thắng Môn chúng ta xây dựng! Tuy nhiên, con cáo già Giang Trọng Ly đó đã chơi chúng ta một vố vào giây phút cuối cùng..."
Phút cuối? Ý gì? Có vẻ như họ cũng chịu một tổn thất lớn trong Tư Tương Cục.
Nhưng dường như người phụ nữ đó đang ẩn chứa một bí mật nào đó, nàng từ chối nói rõ, rồi hỏi:
"Thứ hai, ai giúp ngươi phá giải Tư Tương Cục?"
Ai có thể giúp ta, ta và Trình Tinh Hà trố mắt nhìn nhau, đầu chúng ta đụng phải, nếu phải nói nguyên nhân, chỉ có thể nói ta là người được trời định có thể phá Cục, nhưng ta vẫn trợn nói rằng đó là đánh bậy đánh bạ.
Người phụ nữ rõ ràng không tin, sau đó nàng hỏi ta một cách háo hức như thể nhớ ra điều gì đó:
"Trong các ngươi, có người họ Giang không?"