Trình Tinh Hà cau mày, nói dám có ý đồ với chúng ta, tám phần mười là chán sống, sau đó đuổi theo, Ách Ba Lan cũng đi theo, nhưng người đàn ông đầu trọc đã biến mất ở ngã tư đường từ lâu, không để lại một sợi lông.
Người què họ Giang khá xấu hổ, lẩm bẩm nói ta đúng là hồ đồ, lẽ ra nên nói cho ngươi từ lâu...nhưng là, đối phương rõ ràng đến vì Thất Tinh Long Tuyền, ngươi đắc tội người à?
Quả nhiên, đối phương có chuẩn bị mà đến, nhất định không phải tên trộm bình thường.
Sau khi nghĩ, tôi hỏi người què họ Cố:
"Quanh đây có nơi nào để âm thầm đổi chác vật phẩm quý không?"
Người què họ Cố sửng sốt:
"Vật phẩm quý...ý ngươi là Quỷ Thành?"
Thì ra ở đây cũng có Quỷ Thành.
Ta hỏi địa chỉ từ chỗ người què họ Cố và chúng ta vội vã đến nơi.
Trình Tinh Hà ngay lập tức hỏi:
"Làm sao ngươi biết, tên đầu trọc kia đến Quỷ Thành?"
Ta đáp, đơn giản thôi, tuy vừa rồi ta chỉ liếc nhìn người đàn ông đầu trọc nhưng có thể thấy cung tài bạch của hắn trũng xuống, nhưng có một nốt mụn đỏ, mụn đỏ đó đầy sát khí. Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ nghĩ lại, tên đầu trọc này nhất định là vì tiền rơi vào đường cùng, mục đích làm chuyện trái lương tâm này là vì tiền.
Mà mụn đỏ kia cũng không nhỏ, rõ ràng là vận may, ấn đường người đàn ông đầu trọc này nhỏ hẹp, là một người thận trọng quá mức đến đa nghi, chỉ sợ âm thầm giao dịch đen, từ đó cho thấy phải giao dịch ở nơi có người chứng kiến.
Quỷ Thành này nghe có vẻ hoàn toàn phù hợp.
Ta cũng nghe Trình Tinh Hà nói rằng cái tên Quỷ Thành này nghe có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra quy định rất nghiêm ngặt, không ai có thể giở trò bẩn thỉu ở đó.
Chúng ta phải lấy lại Thất Tinh Long Tuyền trước khi gã đầu trọc đó gặp thương nhân.
Ta lặng lẽ siết chặt nắm đấm, còn dám mơ ước Thất Tinh Long Tuyền, đúng là to gan vô liêm sỉ.
Đến nơi xem xét thì thấy hóa ra quỷ thị là một con hẻm cũ nát, trống rỗng, không một bóng người, chỉ có vài con chim sẻ đang mổ cái gì đó trên mặt đất.
Một cậu ấm thật thà sinh trưởng trong gia tộc lớn như Ách Ba Lan cảm thấy tò mò, bèn hỏi trong quỷ thị bán cái gì, có tôm hùm đất không?
Trình Tinh Hà đẩy đầu hắn, nói ngươi thì biết cái gì, cái ngươi nói là phố Quỹ.
Trước kia ta chưa từng đến nơi như thế này, cho nên hoàn toàn không biết gì về quy củ bên trong, còn Trình Tinh Hà là khách quen ở đây, bèn giới thiệu cho bọn ta, nói rằng sở dĩ quỷ thị được đặt tên là quỷ thị vì những thứ trong này chỉ nhìn vật không nhìn người, phải giao dịch trong thời gian lên đèn, mà đến khi lên đèn thì ở đây tối mịt, tất cả nhốn nháo chen vào đây, không biết được là người hay là thứ gì khác.
Mà quỷ thị cũng có quy tắc của nó, một khi giao dịch thì không thể đổi lại, thế hệ trước kể lại rằng, có người từng vì thế mà chịu thiệt rồi: Một lão thần của triều đại trước đến quỷ thị bán lọ thuốc hít tráng men của hoàng tộc Mãn Thanh, một người đội mũ chóp cao vừa ý nó, hai người thương lượng giá cả, đối phương cho một chuỗi xu bạc in hình Viên Thế Khải sáng bóng.
Lão thần vui mừng, có thể chuộc lại chiếc áo lông cáo ở tiệm cầm đồ rồi, nhưng để đảm bảo chắc chắn, hắn còn cắn đồng bạc vài nhát, nhận ra đây là đồ thật.
Kết quả là khi trời sáng, hắn đến tiệm cầm đồ, lúc móc bạc ra xem thì chết sững, đồng bạc là hàng giả được bọc màng nhôm, đâm một cái là thủng, rõ ràng là đồ chơi trẻ con! Lão thần tức sôi máu, cảm giác mình bị tráo hàng, nhưng lạ là dấu răng vẫn còn đó, sao lúc cắn hắn lại không nhận ra?
Một thời gian sau, trong vùng có một nhà di dời mộ cho ông cụ trong nhà, một lọ thuốc hít rơi ra từ quan tài, có người tinh mắt nói đó là đồ vật của lão thần.
Vì thế mọi người đều nói, quỷ thị có quỷ. Cũng có người nói câu chuyện ấy là do những tay lái buôn bất hợp pháp thêu dệt nên thôi, có quỷ lừa người thì có.
Thế là quỷ thị được bao trùm bởi sắc thái thần bí, những người đến đây giao dịch đều cất giấu ý đồ xấu xa.
Rồi Trình Tinh Hà nói tiếp, trời chưa tối, vẫn chưa đến giờ, vì thế con hẻm này mới vắng tanh thế này, chúng ta còn phải chờ thêm một lát.
Nói xong hắn còn áng chừng túi của mình, nói nếu có thể thuận lợi tìm được tên trộm trọc và Thất Tinh Long Tuyền, đã lâu không đến quỷ thị, phải đi xem giá thị trường thế nào rồi, dạo này chúng ta đi khắp nơi, thu hoạch được kha khá, chưa biết chừng có thể kiếm được một khoản tiền.
Thảo nào hắn luôn mồm nói mang đồ đến quỷ thị bán.
Ta quan sát xung quanh, phân biệt các vị trí.
Đến giờ, bọn ta đi vào.
Quỷ thị đúng là rực rỡ muôn màu, ở đây có tất cả những gì ngươi muốn: Gốm sứ cổ, tranh chữ của danh nhân, thậm chí còn có cả yếm hay giày thêu của phụ nữ, vô cùng bắt mắt dưới ánh đèn dầu, chỉ có điều, lai lịch của những món đồ đó đều được giữ kín.