Ngay từ đầu Ách Ba Lan còn nhìn không chớp mắt, tập trung suy nghĩ hòng bắt bằng được tên trọc đánh cho một trận, nhưng đi dần vào trong, tầm mắt của hắn đã bị hấp dẫn bởi những món đồ trong các sạp hàng. Vả lại diện mạo của Ách Ba Lan rất xuất sắc, không ít người bán hàng nhìn hắn với ánh mắt sáng long lanh, luôn miệng nói trời lạnh, em gái vào quầy của ta xem hàng đi, rồi uống chút nước ấm.
Khi gặp nhiều người, Ách Ba Lan sợ bị người ta coi là yêu quái nên che yết hầu lại, không muốn nói chuyện.
Còn Trình Tinh Hà thì tỏ ra hứng thú, nói không cần nước ấm, cho cốc trà sữa đi, nhưng không ai để ý đến hắn.
Hắn cũng không giận, quay đầu lại nói với ta, thời đại tiến bộ, xã hội phát triển, bây giờ quỷ thị cũng có thể dùng mã QR.
Ta nhìn trúng một vị trí, bảo Trình Tinh Hà dẫn Ách Ba Lan qua đó đi chứ hắn bắt mắt quá, ta phải ở đây chờ tên trộm đầu láng.
Trình Tinh Hà cảm thấy khó hiểu, hỏi ta sao lại thấy được chỗ đó?
Ban ngày ta nhìn rõ con hẻm này rồi, vị trí ấy nằm giữa người giám thị và lối ra, tiện cho việc tìm người giúp và rời đi nhất, nếu ta là tên đầu láng cẩn thận đa nghi đó thì chắc chắn sẽ chọn giao dịch ở đây.
Trình Tinh Hà khen ta thông minh vài câu rồi dẫn Ách Ba lan đi, mai phục ở nơi khác, chờ tên trọc đến cho chắc ăn.
Quỷ thị càng ngày càng náo nhiệt, ta giả vờ đi xem hũ tro cốt trong một sạp hàng nào đó, nhưng tầm mắt cứ liếc về phía bên kia.
Tên trọc mãi không đi ra, Trình Tinh Hà chờ ở bên kia đến là sốt ruột, giao lưu ánh mắt với ta qua quầy bán trống da, ý hỏi ta có phải chọn nhầm chỗ rồi không?
Sao có thể thế được, đúng là nơi đó, không sai được.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng ta:
“Tránh ra.”
Ta quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trạc tuổi ta.
Khuôn mặt của người này trông rất tang thương, làn da trắng nhợt, như có thể phát sáng trong đếm tối, nhưng mà biểu cảm như chết mẹ của hắn khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có điều hắn cũng rất đẹp trai, khác với khí chất cao quý của Giang Thần hay vẻ tuấn tú của Trình Tinh Hà, hắn toát lên sự tinh thế không dính khói lửa phàm tục.
Mang đến cho người ta cảm giác không giống như người sống.
Ta chưa từng nhìn thấy người nào như thế này, lập tức nghiêng người nhường đường, toàn thân hắn tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Tất nhiên trong quỷ thị không có mấy ai là người bình thường.
Hơn nữa...Ta sực nhận ra, ta đang đứng ở quầy hũ tro xem, hắn cũng đến mua hũ tro cốt sao?
Đúng là hắn cụp đôi mắt phượng nhìn những hũ tro cốt một cách chăm chú.
Ông chủ đang ngẩn người, thấy hắn còn trẻ thì nở nụ cười xã giao:
“Tiểu ca, ngươi tinh mắt đấy, nhà có trưởng bối quy tiên à? Hũ đựng tro cốt của ta vừa đẹp vừa rẻ, đây, cái hũ ngươi đang xem, Tống Huy Tông từng dùng đấy, đảm bảo cụ nhà tử khí về tây.”
Ngươi lừa đồ ngu à, hỏa táng trở nên phổ biến ở cận đại, thời Tống Huy Tông dùng hũ tro cốt từ bao giờ?
Mà tay nghề của thợ sơn kém quá, nói là hàng mỹ nghệ đã là đề cao nó ấy chứ.
Tuy tên mặt mẹ chết trông có vẻ thông minh khôn khéo, nhưng lại mù tịt về phương diện này, hắn vẫn ngắm nhìn tỉ mỉ chừng như rất tán đồng.
Trong giới, trường hợp này gọi là mỡ dâng tận miệng, ngươi không lừa hắn một vố thì đúng là có lỗi với hắn.
Chỉ có điều, tuy tên mặt tang tóc ăn mặc sạch sẽ gọn gàng nhưng quần áo hơi cũ, sợ là gia cảnh không giàu có, ta cầm lòng không đậy đá hắn một cái, ý bảo hắn đừng rơi vào bẫy.
Hắn quay đầu lại nhìn ta, đặt hũ tro xuống, đang định mở miệng nói chuyện, nhưng ta không nhìn hắn, trái lại hai mắt tỏa sáng nhìn nơi khác, tên trộm trọc cuối cùng cũng đến rồi.
Trời cao không phụ lòng người, ta lập tức nghiêng người, kéo mũ áo hoodie lên che mặt, thấy tên trộm đang lại gần, ta lập tức đá vào cẳng chân hắn khiến hắn ngã nhào.
Tên đầu láng này vốn rất cẩn thận, tay còn cầm điện thoại, hiển nhiên định đến nơi thì gọi cho người mua, không ngờ lại bị ta bắt ngay tại trận.
Nhưng tên trộm cũng không phải loại người dễ đối phó, hắn nghiêng người tránh được hệt như dùng súc cốt thuật, rõ ràng ta đã giữ chặt rồi, thế mà bỗng nhiên để vuột mất.
Tên trộm dồn sức, định chạy về phía tây:
“Có người muốn…”
Đó là...Thuật chạy trốn? Không hổ là cao thủ trong giới trộm cắp, có năng lực hơn ta nghĩ.
Nhưng nếu để ngươi chạy thoát dễ dàng thì những vất vả ta trải qua để thăng cấp trong thời gian này đều là uổng phí à?
Hành khí của lão Hải bùng nổ, cổ của hắn bị ta bóp chặt, tiếng gào rú như lợn bị chọc tiết phát ra nửa chừng, ta hành khí lên tay, bóp lệch miệng hắn.
Hắn vừa đau vừa sợ, mồ hôi túa ra như tắm, ta giơ tay sờ lưng hắn, Thất Tinh Long Tuyền không ngắn, quả nhiên bị hắn giấu trong áo khoác.