Tên đầu láng này muốn giãy giụa, nhưng ta nghiêng mặt, hắn lập tức nhận ra ta, thế là lại ra sức vùng vẫy, còn vặn vẹo cơ thể, ý định cầu xin ta tha cho.
Ta xách hắn lên, nói khẽ:
“Ai bảo ngươi trộm đồ của ta?”
Tên trọc này không dễ đối phó, chắc hẳn là cao thủ trong nghề.
Hắn nhìn về phía bên kia của quỷ thị, nháy mắt ra hiệu cho ta.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn và sững sờ, bóng người khập khiễng sắp sửa biến mất trong biển người.
Giang thọt...Lần này là thật!
Ta ném văng tên trọc ra rồi đuổi theo Giang thọt.
Nhưng hiện giờ quỷ thị tấp nập người qua lại, ta không di chuyển được, ta vừa cố gắng chen về phía Giang thọt, vừa gọi Trình Tinh Hà bắt tên trọc lại.
Trình Tinh Hà hiểu ý, lập tức xông lên, ta chạy ngược đám đông, dùng hết sức bình linh lao về phía Giang thọt.
Nhưng mà lạ thật, tại sao hắn phải tìm người khác trộm Thất Tinh Long Tuyền? Cảm thấy lừa ta chưa đủ à?
Xuất hiện cũng tốt, mật quyển của tứ tượng cục đang nằm trong tay hắn!
Hiển nhiên lão già này biết rõ quỷ thị như lòng bàn tay, ông ta luồn lách tự do trong đám người như cá chạch, ta nhìn mà sốt ruột, chỉ muốn bay qua đám đông và bắt đối phương lại.
Ngay khi sắp lại gần, một người đàn ông to béo trùng hợp đứng chắn trước mặt ta, che hết tầm mắt, đến khi thân hình mập mạp của người này rời đi thì Giang thọt đã biến mất.
Lửa giận bùng lên, tuyệt đối không thể từ bỏ như vậy được.
Đột nhiên, ta phát hiện ra cửa ra vào của một cửa hàng có dựng một tấm bia Thái Sơn Thạch Cảm Đương, ta nảy ra một ý, thông thường dựng Thái Sơn Thạch Cảm Đương ở vị trí này để phòng trừ xuyên tâm sát, cửa hàng này chắc chắn có cửa sau.
Nếu ta là Giang thọt, nhất định sẽ thoát ra ngoài từ nơi này.
Quả nhiên, khi ta đuổi đến vị trí đó, cửa sau là một ngõ nhỏ tối đen như mực, bóng lưng khập khiễng kia đang di chuyển sau ngõ!
Ta không do dự một giây nào cả, lập tức đạp lên tường, vận hành khí, gió sượt qua bên tai, ngay sau đó đè lên lưng Giang thọt.
Giang thọt sao có thể chịu đựng được sức nặng của ta, ông ta bị đè ngay xuống đất, ta ấn lưng Giang thọt:
“Giang Tàng Thủy, lão khọm nhà ngươi, để ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu!”
Ta đã mơ thấy cảnh này không biết bao nhiêu lần rồi, cảm giác này quá sung sướng, sướng đến mức tưởng chừng như đang nằm mơ!
Không ngờ Giang thọt không hề hoảng loạn, trái lại còn mỉm cười, vì bị ta đè nặng nên giọng của ông ta trở nên vặn vẹo:
“Được...Không hổ là người duy nhất phá được tứ tượng cục...Mã Liên Sinh nuôi ngươi giỏi lắm…”
Ông ta quen biết ông cậu ba?
Ta có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi lão, những câu hỏi chen chúc trong đầu ta như đường đi vào giờ cao điểm, đầu óc trống rỗng vài giây, sau đó ta mới hỏi:
“Giang thọt, ngươi lừa ta mở Thanh Long cục vì ta là người phá cục duy nhất? Tại sao ta lại là người phá cục?”
Giang thọt cười khà khà:
“Vì cha ngươi.”
Ông già khốn khiếp của ta? Quả nhiên không thể thiếu phần hắn.
Ta căng thẳng:
“Ngươi biết hắn? Rốt cuộc...Hắn là ai?”
Giang thọt cười càng thêm sung sướng:
“Một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được hắn.”
Ta tức sôi máu, chết tiệt, ngươi có thể đừng nói nhảm nữa được không? Ta ấn mạnh tay hơn:
“Nói!”
Nhưng Giang thọt rất cứng đầu, không chịu nói.
Cứ tiếp tục thì sẽ gây ra tai nạn chết người, ta đành nâng tay lên, hỏi tiếp:
“Vậy tại sao ngươi phải phá tứ tượng cục? Ngươi muốn trả thù gì?”
Giọng Giang thọt trở nên lạnh lùng:
“Đương nhiên...Là trả thù Giang Tàng Thổ, hắn cướp đi tất cả mọi thứ của ta, ta phải khiến hắn hoàn trả lại hết thảy.”
Quả nhiên, ông ta có thù oán với ông lão nhà họ Giang thuộc mười hai Thiên cấp.
Nhưng ta nghe nói hiện nay Giang Tàng Thổ không thể đi ra ngoài.
“Vì chuyện này, ta mất một cái chân.”
Giọng nói của Giang thọt càng lúc càng vui vẻ:
“Bây giờ xem ra, nó đáng giá.”
“Vậy huyệt Chân Long thì sao? Huyệt Chân Long có tác dụng gì?”
Thật ra trong lòng ta đã có suy đoán của mình:
“Có phải nó...Liên quan đến long mạch không?”
Giang thọt nở nụ cười, giống như...Thừa nhận.
Ta thầm căng thẳng, thảo nào Giang Thần khăng khăng phải tìm được huyệt Chân Long! Hắn tự cho rằng mình là chân long chuyển thế, muốn dùng huyệt Chân Long để...
Ta định tìm mật quyển từ trên người Giang thọt, nhưng bất ngờ là ông ta không mang theo mật quyển.
Quả nhiên, Giang thọt nói:
“Đừng phí công nữa, hiện tại thứ đó không thể rơi vào tay ngươi được, thời cơ chưa tới...”
Thời cơ chưa tới cái đầu ngươi, ta chỉ biết thời gian của Trình Tinh Hà sắp hết rồi, ta phải phá được tứ tượng cục trước khi hắn hai mươi tư tuổi.
Ngay tức khắc ta nhận ra:
“Chuyện hôm nay, ngươi sẽ không rảnh hơi đến mức trộm Thất Tinh Long Tuyền, mục đích của ngươi là dụ ta đến đây, đúng không? Rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta?”
Giang thọt tạm dừng giây lát rồi nói tiếp:
“Ngươi rất thông minh, nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc. Ta dụ ngươi đến đây là để báo cho ngươi biết một việc, trên người ngươi có thứ gì đó, nhưng nhất định phải bảo vệ cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho người khác xẻo nó đi, nếu không...”
Đột nhiên, ta cảm nhận được tiếng xé gió chói tai vang lên sau lưng, nhằm về phía ta và Giang thọt!