Mà nghề của người nhà họ Tô, giống như những người thợ xây dựng lăng mộ, khả năng cao đều sẽ bị diệt khẩu vì sợ họ tiết lộ bí mật.
Tất nhiên nhà họ Tô sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, giá trị vũ lực được mài giũa nhiều năm nổi tiếng nhất trong giới phong thủy, người bình thường không địch lại họ. Hơn nữa, còn có một truyền thuyết về nhà họ Tô, hễ ai đắc tội nhà họ Tô thì từ nay về sau sẽ biến mất khỏi cõi đời, không ai tìm thấy họ nữa, nghe đồn họ bị người nhà họ Tô dùng trận pháp nhốt ở nơi nào đó, vĩnh viễn không thoát ra được.
Nghe có vẻ đáng sợ hơn cả chết.
Nói đến đây, Trình Tinh Hà nhìn Mặt Tang với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, lẩm bẩm:
“Nghe nói nhà họ Tô đã diệt vong rồi, không ngờ vẫn còn có hậu duệ, nếu không tận mắt thấy thì ta không tin đâu, đây là gấu trúc đấy…”
Bây giờ nghĩ lại, ta sực hiểu ra, hỏi ngay:
“Ngươi có thù oán gì với Giang thọt, có phải tứ tượng cục là “Tàng” của nhà họ Tô các ngươi không?”
Mặt Tang tuy vẫn trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, nhưng tay hắn đã nắm chặt thành nắm đấm.
Hóa ra, năng lực của nhà họ Tô quá đáng sợ, bị giới phong thủy kiêng dè nên bị ngấm ngầm xa lánh, hợp lực tiêu diệt. Mặt Tang ẩn cư trong núi với ông nội từ nhỏ, không quan tâm đến thế sự, nhưng bỗng nhiên một ngày nọ Giang thọt tìm đến tận cửa, khăng khăng mời ông hắn giúp một việc.
Ông nội hắn tỏ ra hết sức căng thẳng, bảo Mặt Tăng đứng bên cạnh đừng nghe, còn mình thì trao đổi với Giang thọt, hắn tò mò nên đứng ngoài cửa sổ nghe lén, biết được Giang thọt bảo ông nội đi đến một chỗ, cởi bỏ trận pháp của “Tàng”, nếu thuận lợi thì sẽ nói vị trí huyệt Chân Long cho ông hắn biết.
Hắn không biết huyệt Chân Long là gì, nhưng hiển nhiên ông nội hắn cực kỳ coi trọng nó, ông cụ dặn hắn ở lại trông nhà còn ông lão thì xuống núi. Hắn cảm thấy đây không phải chuyện tốt, nên cầu xin ông mình đừng đi, chẳng phải nhà họ Tô đã rửa tay gác kiếm ở phương diện này rồi sao?
Nhưng ông nội nói, là vì ngươi, hắn không có cách nào khác, mỗi ngày chờ đợi, ai ngờ ông nội của hắn mãi không trở về.
Cho đến một ngày nọ, có mấy người cản thi bỗng nhiên đến, đưa thi thể của ông nội về cho hắn.
Hắn siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới nói với giọng lạnh tanh:
“Ta muốn lão già họ Giang ấy đền mạng.”
Hóa ra là có chuyện như vậy, Giang thọt đúng là nghiệp chướng, vì thù oán cá nhân mà liên lụy biết bao nhiêu người rồi?
Ngẫm lại thấy cũng đúng, tứ tượng cục không thể bị tìm ra một cách dễ dàng được, bằng không sao có thể nguyên vẹn trong suốt nhiều năm qua.
Thanh Long cục là Giang thọt tìm được trước tiên, sau đó ta tình cờ rơi vào đó, Chu Tước cục cũng vậy, nơi đó đích xác có trận pháp rất mạnh, nếu không đi theo thi giải tiên thì vào rồi lại không ra được, những phiên sơn khách chết ở đó chính là tiền lệ.
Xem ra hai tượng cần tìm còn lại cũng có trận pháp “Tàng”, đúng là cần phải có Mặt Tang giúp một tay, thảo nào Giang thọt nói hắn hữu dụng.
Nhưng ta lại càng thêm khó hiểu, Giang thọ tốn công tốn sức tìm ta để nói câu đó là có ý gì, sao nghe giống như vì tốt cho ta vậy?
Cũng không giống lắm, hắn xoay ta như dế ấy.
Dù thế nào thì cẩn thận vẫn hơn, cuối cùng ta vẫn ghi nhớ câu nói của Giang thọt. Dù sao dạo này chuyện xui xẻo cứ ùn ùn kéo đến với ta.
Ta nhìn khuôn mặt tang thương của hậu duệ họ Tô:
“Trong khoảng thời gian này bọn ta cũng phải tìm Giang thọt, nếu ngươi bằng lòng thì có thể đi theo bọn ta.”
Mặt Tang không ngờ ta lại tỏ ra thân thiện như vậy, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Hắn chưa trả lời, ta bỗng hoàn hồn, lập tức nhìn về phía Trình Tinh Hà và Ách Ba:
“Đúng rồi, Thất Tinh Long Tuyền đâu?”
Câu hỏi của ta khiến Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà ngớ ra:
“Không phải ngươi đeo nó đi à?”
Đúng là ta đeo nó trên lưng, nhưng sau đó bị đánh tráo rồi! Ta vội hỏi, tên trọc đâu?
Ách Ba Lan nói với vẻ áy náy, hình như tên trộm trọc ấy biết súc sốt công, ta trói hắn lại rồi mà không biết từ lúc nào chỉ còn lại mỗi dây thừng.
Người Giang thọt tìm đến tất nhiên không phải người bình thường.
Chẳng lẽ tên trọc ấy nẫng mất của ta rồi?
Nhưng đột nhiên Trình Tinh Hà vỗ đùi cái đét:
“Đúng rồi, Thất Tinh, lúc ngươi đuổi theo Giang thọt, ta thấy Giang Cảnh có mặt trong đám đông, hình như đi ngang qua ngươi đấy!”
Ta thầm căng thẳng, chết tiệt, lẽ nào ta mải tập trung đuổi theo Giang thọt, cho Giang Cảnh có cơ hội thay xà đổi cột?
Hắn là Địa cấp bậc một, đúng là có năng lực làm như vậy.
Ta siết chặt nắm đấm, người nhà họ Giang khinh người quá đáng.
Ta xoay người đi vòng trở lại, Trình Tinh Hà lập tức đuổi theo:
“Thất Tinh, ngươi đi đâu?”
Ta nghiến răng, nói:
“Tìm Thất Tinh Long Tuyền về.”