"Để gia Để Phong Tranh đại sư tặng một cây san hô huyết bồ câu!"
Huyết san hổ đó rất sáng...ta đã thấy một phần nhỏ trong tiệm đồ cổ, thế nước kém hơn nhiều so với cái này nhưng chủ cửa tiệm đồ cổ cũng bảo vệ nó như một vật báu, một cái hoàn chỉnh như vậy đáng giá bao nhiêu đây?
Không ngờ Để Hồng Nhãn nhìn keo kiệt như vậy, lần trước hợp tác với Giang tổng không thành công mà lần này lại ra tay hào phóng như vậy?
Lúc này ta còn nhìn Để Hồng Nhãn, an toàn ngồi trên ghế VIP trong phòng lớn, từ khuôn mặt của hắn có thể thấy đường đen của cung tài bạch, dẫn thẳng đến cung Thiên Di, hắn đang tiêu tiền vì sự nghiệp của mình.
Muốn tặng một món quà hào phóng để đoạt lại công việc kinh doanh của Giang tổng từ tay ta.
Thật đáng tiếc, xem ra cây san hô này hình như là mua giày tặng dây giày - vô dụng.
Và lúc này, đã đến lúc cậu tặng chậu châu báu rồi, ta vội bảo Trình Tinh Hà mang đồ ra - quýt và chậu, hắn tự xung phong đi mua.
Kết quả là khi ta nhìn vào cái chậu, ta đã tức giận đến mức suýt nữa ngã xuống đất...Chết tiệt, đó là một cái chậu inox từ việc bán điện thoại di động bị hỏng, và một hộp quýt giật được từ cây quýt chiêu tài trong tiệm đồ cổ, chẳng lớn hơn quả táo tàu là bao.
Hắn còn nở một nụ cười rất tự tin với ta, ý là hắn đưa thứ này rất rộng rãi sáng sủa.
Sự keo kiệt của người, cũng đuổi kịp La mập mạp rồi.
Khi Giang Cảnh liếc nhìn chiếc chậu inox, hắn đã sửng sốt, khi những vị khách khác thấy nó, vẻ mặt của họ như đông cứng lại:
"Cái này có thể gọi là chậu châu báu sao?"
"Có lẽ...có ý nghĩa đặc biệt?"
Điều này thực sự không có.
Để công bằng, Giang Thần là cậu ruột, cũng tặng một món chậu châu báu...đó là một chiếc chậu được chạm khắc từ một khối ngọc lục bảo, phía trên có những bông hoa nổi, bên trong chứa rất nhiều quýt vàng ròng.
Ra tay thực sự tàn nhẫn.
Khóe miệng ta giật giật...đây mới là so sánh với người khác thì tức chết ta.
Giang Cảnh phản ứng, lúc này mới nói:
"Của ngươi mà là chậu châu báu ư? Chắc là chậu rửa chân chứ?"
Tiếng nói này khiến nhiều người phá lên cười:
"Đây là em kết nghĩa của Nguyệt Thièn, cha đỡ đầu của Giang Dương?"
"Cũng có thể mang đến."
"Kết nghĩa thì kết nghĩ, tiểu môn tiểu hộ, còn có thể trông cậy vào hắn làm cái gì?"
Để Hồng Nhãn và những người khác cũng thấy thứ này, Để Hồng Nhãn lắc đầu và nói:
"Ta nghe nói Lý đại sư là chủ nhân của chuông phong thủy bát quái, theo lí thì việc làm ăn cũng lớn, mang thứ này đến...là coi thường Giang gia sao?"
Giang tổng thấy, vội vàng giảng hòa:
"Lễ vật chỉ là hình thức, tình cảm của em trai ta mới là quan trọng nhất..."
"Nguyệt Thiền tỷ, đừng bênh vực loại người nghèo này."
Có một cô gái tóc xoăn ăn mặc lòe loẹt trông giống như một con hồng hạc nói:
"Hôm nay là một ngày vui, loại nghèo khó này đã phá hỏng hôn lễ, mau đuổi ra ngoài đi."
Thậm chí Giang Cảnh còn vui hơn khi nghe điều đó:
"Đúng vậy, ở Giang gia chúng ta mà lại khiến chúng ta thành trò cười cho thiên hạ?"
Vừa nói vừa định tự mình ta tay.
Ta suy nghĩ và nói:
"Đợi một chút. Đồ vật là vật bình thường, nhưng những thứ như chậu châu báu thực sự có thể chiêu tài mới gọi là chậu châu báu, phải không?"
Sau khi ta nói xong, tất cả những người có mặt đều im lặng:
"Ý là gì?"
Ta đặt chậu ở một vị trí:
"Giang gia là đại gia tộc, đương nhiên không thiếu tiền, ta tặng là tài vận cho đứa trẻ."
Đây là nơi giao thoa của con cháu vị và tài vị, mà Đại Đỗ công tử mệnh mộc, ngũ hành thiếu kim, trong hôn lễ bày hoa quả tươi nhất định sẽ chiêu tài.
Hàn Đống Lương nghe vậy, lập tức nhìn chằm chằm vào vị trí này:
"Đệ đại sư, là thật sao?"
Để Hồng Nhãn là địa cấp, cũng đã nhìn ra, cắn răng và không nói gì.
Vẻ mặt của Giang Cảnh đột nhiên đầy ngạc nhiên và nghi ngờ:
"Thì ta có thể tìm nhanh như vậy..."
Những vị khách khác không hiểu, nghĩ đó là một trò đùa, cười nhạo ta khoác lác, dát vàng lên mặt, hội trường lại tràn ngập tiếng cười.
Giang tổng sợ ta mất mặt nên nhanh chóng hòa giải:
"Có tâm ý là quý rồi..."
Có một vài người không chịu buông tha:
"Nguyệt Thiền, ngươi có phải bị thần côn lừa không?"
"Ngày đại hỉ, xấu hổ quá!"
Đúng vậy, những người ở đây đều là nhân vật nổi tiếng, nếu ta không làm được như lời ta nói, thì ta không còn thể mua bán trong giới thượng lưu.
Bạch Hoắc Hương cũng trở nên lo lắng.
Nhưng lúc này, Đại Đỗ công tử đột nhiên đi vào, vui vẻ nói với Giang tổng:
"Mẹ, tiền ảo ta đầu tư trước đây tăng vọt, một phút trước ta đã kiếm được rất nhiều tiền!"
Đại Đỗ công tử vừa mới từ bên ngoài trở về, căn bản không nghe nói đến chuyện chậu châu báu.
Trình Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm và nói lớn:
"Tài vận đến rồi ư? Đây là quà mừng của cậu ngươi!"