Bây giờ, thậm chí hắn còn muốn diệt khẩu Giang Thần, ra tay với nhà họ Giang?
Mục đích là để khống chế mười hai Thiên cấp, khống chế huyệt Chân Long.
Trái tim...
Nếu lão Hoàng định tuyên bố chuyện này ở đại hội Thanh Nang, vậy thì chắc chắn người nọ không phải hạng vô danh tiểu tốt mà là một trong mười hai Thiên cấp?
Đáng tiếc vừa rồi nghe trộm thì âm thanh quá nhỏ, không nhận ra được là giọng của ai.
Đột nhiên, có người đi đến ngã rẽ hành lang, Giang Cảnh thấy thế thì như được cứu, định gọi người đến cứu mạng, nhưng rồi hắn cắn răng, do dự.
Ta biết hắn nghĩ gì, cung Thiên Di của hắn nhô lên, lông mày đen và dày, lòng tự trọng của kiểu người như thế cao đến mức tự luyến, thay vì mất mặt, hắn thà chết còn hơn. Nếu người khác biết được một Địa cấp bậc một như hắn bị ta – một thiên sư mới lên Huyền cấp biến thành thế này, cho dù là dùng thủ đoạn không quang minh chính đạ, thì hắn cũng không muốn thừa nhận.
Ta đứng dậy, điềm nhiên bỏ hắn lại và đi đến đình Tê Giác.
Lần trước đi vào sân trong tìm lão Hoàng, ta nhớ mang máng đình Tê Giác nằm ở đâu đó.
Quả nhiên, ta đi một đoạn khá xa thì nghe được có người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Giang Cảnh, hỏi hắn bị làm sao, hắn không có mặt mũi nói sự thật, chỉ nói mình bị dị ứng, mau chóng đi tìm bác sĩ.
Ta cười thầm, nhờ có chuông dược Bạch Hoắc Hương, loại thuốc này do đích thân nàng bào chế, vốn dĩ dùng để chữa hắc lào, nếu là loại thuốc khác thì có lẽ Giang Cảnh sẽ không sợ.
Xung quanh đình Tê Giác, lá hoàng hoa lê hình bát giác rơi rụng đầy đất, vàng rực một mảnh sân, cảnh sắc đẹp vô cùng, rất thích hợp cho cổ nhân ngâm thơ. Nhìn kỹ thì có thể thấy được Giang Cản sợ đặt Thất Tinh Long Tuyền ở đây không ổn, chắc hẳn còn dùng cách nào đó ngăn chặn tà khí của Thất Tinh Long Tuyền, thế nên khí tức của nó rất yếu.
Nhưng hiện gờ năng lực quan sát của ta đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, cho dù chỉ có một chút thì ta cũng nhìn thấy, thế là ta nhanh chóng lấy Thất Tinh Long Tuyền giấu bên dưới một viên gạch trong đình ra.
Định sát phù bọc kín Thất Tinh Long Tuyền, ta giật định sát phù ra, cuối cùng cũng gặp lại lão chiến hữu.
Cảm giác mất mà tìm lại được này đúng là tuyệt vời.
Ta rút Thất Tinh Long Tuyền ra, roẹt, lá vàng trên mặt đất lay động vì tà khí, mũi kiếm sáng như nước thu, ta cảm giác Thất Tinh Long Tuyền còn sắc bén hơn trước!
Chỉ mới rút ra thôi mà ta đã có cảm giác không thoải mái, giống như có thứ gì đó đẩy ta ra sau, Huyền Tô Xích.
Đúng rồi, trước đó hai món pháp khí này còn chiến đấu kịch liệt với nhau một trận, chung đều là pháp khí chứa cả linh khí lẫn tà khí, hiển nhiên không hòa hợp, cùng dấu thì đẩy nhau.
Nhưng ta vẫn đeo Thất Tinh Long Tuyền trên lưng, hy vọng hai thanh kiếm ở bên nhau lâu rồi có thể hòa thuận với nhau.
Nghĩ vậy, ta bèn lấy Huyền Tố Xích ra, ta có cảm giác nó không chỉ là pháp khí bình thường, mà là một món đồ có ý nghĩa hơn.
Chỉ có điều...Ta không biết, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì.
Hơn nữa...Lòng ta trùng xuống, hôm nay kẻ đứng sau giật dây sẽ hại nhà họ Giang kiểu gì?
Rốt cuộc, khách khứa mà chi cả mời tới đều là nhân vật nổi tiếng trong giới phong thủy, hai chi còn lại cũng không phải người bình thường, biện pháp an ninh được thực hiện nghiêm ngặt.
Hạ độc? Cho dù hạ độc thì có Bạch Hoắc Hương ở đây, không có thứ thuốc độc nào nàng không giải được.
Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng ho khan:
“Khụ…khụ...”
Ta quay đầu lại, đằng sau đình Tê Giác, một ông lão mặc áo gile bảo hộ màu vàng đang ho sù sụ, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng kém, một tay còn che cổ.
CMN, ta từng thấy tình huống này rồi, lúc bệnh của ông cậu ba tái phát cũng là như vậy!
Ta nhanh chóng chạy đến đó thì thấy ông lão giơ tay ra định cầm cốc nước, nhưng cái cốc rơi xuống bậc thềm, nước trong cốc đổ hết ra ngoài.
Đúng vậy, ông lão này đang ăn cái gì đó thì mắc nghẹn, ta lập tức chạy lại, cầm cốc đi múc nước trong ang ra đưa cho ông lão.
Mặt ông lão tím tái vì nghẹn, ta vỗ lưng cho ông lão, ông cụ uống hết nước, ta lại vỗ lưng cho một lát thì đối phương mới khôi phục:
“Ôi trời ạ, vì món bánh trôi bột củ sen mà suýt nữa đi đời nhà ma.”
Bên cạnh ông lão còn có cây chổi và thùng nước, ông cụ mặc quần áo công nhân màu xám, còn vắt một chiếc khăn mặt cũ trên cổ, hiển nhiên là nhân viên vệ sinh của nhà họ Giang.
Ta thấy ông cụ không sao thì vui vẻ, bánh trôi bột củ sen là quà cưới tặng khách, có lẽ nhà họ Giang phân phát cho nhân viên để “chia vui”.
Ta khuyên người già như ông lão đừng nên ăn đồ dính, rót thêm cho ông lão một cốc nước nữa rồi định rời đi. Đám cưới của nhà họ Giang tàng long ngọa hổ, chắc chắn còn có phiền toái khác.
Nhưng ông lão kia nắm lấy tay ta và mỉm cười:
“Đứa nhỏ, ngươi đến rồi!”