Tức khắc vẻ mặt Giang Cảnh cứng đờ:
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà trêu vào nhà họ Giang bọn ta!”
“Bây giờ coi trọng vinh dự của gia tộc, thế sao khi trộm đồ của người khác không nhớ đến nó?”
Ánh mắt của ta trở nên lạnh lùng:
“Trả nó lại cho ta.”
Giang Cảnh là Địa cấp bậc một, vốn dĩ không thèm coi ta ra gì, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của ta, hắn bất giác lộ ra vẻ kiêng dè, vội vàng vung tay định lùi về phía sau:
“Ngươi nói hươu nói vượn cái…”
Nhân lúc này ta vận hành khí của lão Hải, giữ chặt mạch môn của hắn:
“Ngươi không lấy ra thì chuyện này không yên đâu.”
Giang Cảnh muốn đánh trả, nhưng hành khí trên người ta thuộc về lão Hải, hắn kinh ngạc:
“Thiên cấp...Rốt cuộc ngươi…”
Tuy rằng hành khí của lão Hải rất mạnh, nhưng dù sao cũng không phải của mình, chung quy không thể sử dụng tùy ý, Giang Cảnh trở tay thoát được, hắn cười khẩy:
“Ra là cáo mượn oai hùm, không biết trộm ở đâu…”
Đúng vậy, hắn là Địa cấp bậc một hàng thật giá thật, nếu đánh nhau thì ta chưa chắc có thể chiếm thế thượng phong, có điều hôm nay ăn diện, ta không muốn động thủ.
Giang Cảnh lùi về sau một bước, đang định nói chuyện thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi, hắn nhìn cổ tay mình với vẻ khó tin.
Đây là loại thuốc bột lần trước Bạch Hoắc Hương dùng để biến hắn thành con tôm luộc, rắc lên những nơi có mạch đập nhanh như cổ tay hay cổ thì hiệu quả càng tốt.
Mặt, cổ và những vùng da hở khác đỏ ửng ngay lập tức, hắn không kiềm chế được bắt đầu gãi, hiển nhiên chưa quên chuyện lần trước:
“Lý Bắc Đẩu, thì ra là ngươi...Ngươi không biết xấu hổ à?”
Đối mặt với phường trộm cắp như ngươi thì biết xấu hổ để làm gì?
Hắn gãi một lúc thì phần lưng cũng ngứa ngáy, liền ra sức cọ lên tường, hoa hồng sau lưng bị đè ép, khiến chất lỏng đỏ sậm chảy ra dính khắp người:
“Ta, ta không để yên cho ngươi đâu...”
Hắn muốn đẩy ta ra đi tìm bác sĩ, nhưng cơn ngứa khiến hắn đi lại còn khó chứ đừng nói là tìm bác sĩ.
Ta lấy một chiếc lọ nhỏ ra:
“Ngươi xem, đây là thuốc giải Bạch Hoắc Hương tự điều chế, ngươi dùng nó thì sẽ khỏi ngay lập tức.”
Giang Cảnh vươn tay toan cướp lấy thuốc giải, nhưng làm sao hắn với tới được.
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu hơn những cơn đau dữ dội nhiều.
Giang Cảnh là con cưng của trời, đã phải chịu đựng sự giày vò như thế này bao giờ, hắn lăn lộn trên mặt đất, chỉ một lát sau đã không chịu được nữa:
“Ở...Ở đình Tê Giác…”
Quả nhiên, ngày hôm đó Giang Cảnh trùng hợp mang pháp khí mới của Giang Thần đến chỗ Cố thọt để sửa, lúc trở về cảm thấy chán nên vào quỷ thị dạo một vòng, vừa khéo nhìn thấy ta đang vội vàng đuổi theo tên trộm, thế là tiện tay tráo Thất Tinh Long Tuyền bằng một cây lau nhà. Hắn nhớ rõ Giang Thần thích thanh kiếm ấy nên muốn đưa cho Giang Thần để lập công.
Mà khéo thay, hôm nay Giang Thần có việc nên đến muộn, thanh kiếm chưa rơi vào tay hắn.
Nhân cơ hội này, ta hỏi tiếp:
“Còn có một chuyện nữa ta phải hỏi ngươi, ở đại hội Thanh Nang, người hại lão Hoàng rốt cuộc là ai?”
Hô hấp của Giang Cảnh càng ngày càng gấp gáp:
“Ta không biết!”
Đồng tử giãn ra, hắn nói dối.
Ta thuận tay xoa nhẹ lên mu bàn tay hắn:
“Vậy ngươi suy nghĩ cẩn thận.”
Bây giờ làn da hắn rất nhạy cảm, hễ bị chạm vào là ngứa ngáy vô cùng:
“Ta, ta thật sự không biết! Ta chỉ biết đối phương quen thân với chú nhỏ, hại họ Hoàng là vì một mũi tên trúng hai con chim, đối phương muốn bịt miệng lão Hoàng, còn chú của ta thì lợi dụng lão Hoàng để dạy cho ngươi một bài học...”
“Có phải Mã Nguyên Thu không?”
“Mã Nguyên Thu? Không phải! Mã Nguyên Thu còn bảo chú nhỏ đừng thân thiết với người nọ quá, sau đó chú nhỏ không nghe, lén lút tiếp xúc với đối phương, Mã Nguyên Thu biết chuyện, còn cãi nhau với chú nhỏ!”
Với sự trung thành của Mã Nguyên Thu, ông ta ước gì cung phụng Giang Thần như cung phụng tổ tiên mà còn có thể cãi nhau với Giang Thần ư?
Rốt cuộc “đối phương” có lai lịch ra sao mà ngay cả Mã Nguyên Thu cũng phải kiêng dè?
“Ngươi nói tiếp đi, hắn tên là gì?”
Giang Cảnh ngứa đến mức không chịu nổi nữa rồi:
“Ta thật sự không biết mà! Chuyện này, chú nhỏ nói biết nhiều không tốt cho ta, nên không cho ta gặp hắn, ta chỉ...”
Dường như hắn nhớ ra cái gì nhưng vẫn nín nhịn không nói, ta cào hắn vài cái, hắn mới nói:
“Ta chỉ tình cờ gặp được hắn một lần, người đó đội mũ đen, mặc đồ đen, trên cổ tay có một sợi dây màu đen.”
Sợi dây màu đen ở cổ tay...
Nếu trong thời kỳ chiến tranh, có ai là kẻ phản bội thì chắc chắn là tên này.
Nói vậy, thật ra ngay từ đầu kẻ giật dây lên kế hoạch phá cục là người đeo sợi dây đỏ trên cổ tay sao?
Hắn lợi dụng mục đích báo thù của Giang thọt, để cho Giang thọt tìm người có mệnh tứ thần long phá cục, ta rơi vào bẫy, lão Hoàng phát hiện ra nên muốn công bố chuyện này ở đại hội Thanh Nang, hắn lại lợi dụng chuyện Giang Thần muốn xử lý ta, mượn tay Giang Thần diệt khẩu lão Hoàng.