“Đúng đấy, trước đó nghe nói Bách Vũ tiên sinh đưa chuông bát quái phong thủy cho một thiên sư Huyền cấp, ta còn nghĩ có phải nhà hắn có địa vị lắm không, nhưng bây giờ xem ra bản lĩnh của hắn mạnh hơn Huyền cấp bình thường nhiều, nếu thăng cấp...Mười hai Thiên cấp đang thay lứa mới, e là không thể thiếu một vị trí của hắn.”
“Các ngươi còn chưa nghe nói đến xuất thân của hắn đâu, biết Thiên Sư phủ không? Con trai của Lý Mậu Xương đấy!”
“Nhưng mà Lý Mậu Xương mới bao nhiêu tuổi, không thể nào.”
“Không có lửa làm sao có khói, tuy rằng hắn không hiển lộ tài năng, nhưng chắc chắn là con cháu danh môn, không tin thì chúng ta đánh cược.”
Để Hồng Nhãn và Hàn Đống Lương nghe họ nói chuyện mà như ngồi trên đống lửa, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Trước đây Giang Cảnh là ứng cử viên sáng giá cho mười hai Thiên cấp đời kế tiếp, là con cưng của trời, nhưng bấy giờ thấy tâm điểm của cuộc bàn tán biến thành ta, hắn tức đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Còn có người nói:
“Lý Bắc Đẩu này đúng là sự nghiệp lẫn tình duyên đều thăng hóa, cô gái bên cạnh hắn đẹp thế kia mà.”
Giang Cảnh nghe thế thì biết họ đang nói về Bạch Hoắc Hương, thế là hắn càng bực mình hơn, như có gai mọc trên mông, cuối cùng cũng không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy rời đi.
Hắn tách ra rồi.
Đây đúng là cơ hội tuyệt vời để tìm Thất Tinh Long Tuyền, ta lấy cớ đi vệ sinh, chen mãi mới ra ngoài được nhờ sự giúp đỡ của Ách ba Lan.
Mà cô dâu cũng đã đi ra ngoài trong sự vây quanh của mọi người, chắc là đi thay bộ váy khác.
Ta giả vờ bình tĩnh, đuổi theo Giang Cảnh từ xa.
Vì tổ chức đám cưới nên hành lang được trang trí đầy hoa, ta nhìn thấy hoa hồng đỏ ở chợ đêm, mấy chục một bó, thế mà ở đây bày nhiều ơi là nhiều, sự tùy ý thích làm gì thì làm của người giàu có đúng là thứ người bình thường không tưởng tượng được.
Giang Cảnh đi càng lúc càng nhanh, chẳng bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt, hành lang giống như mê cung, không biết lúc thiết kế tòa nhà nghĩ thế nào nữa, đến một ngã rẽ, ta không biết hắn đi hướng nào.
Ta nhìn kỹ thì phát hiện có rất nhiều bươm bướm bay ra từ một lối đi trong số đó.
Chúng bị giật mình nên mới bay đi, chắc chắn là lối này.
Sau khi đi theo hướng đó, quả nhiên, một lát sau ta nghe được tiếng người phát ra từ đâu đó, ta lặng lẽ nắm chặt Huyền Tố Xích và lại gần lắng tai nghe, người bên trong nói:
“Ngươi không cần lo về Hoàng Chúc Lang, hắn không nói ra được rồi.”
Trái tim ta vọt lên tận cổ họng, giọng nói này không phải là giọng của Giang Cảnh.
Ở đại hội Thanh Nang, lão Hoàng bị hãm hại suýt nữa mất mạng, chẳng lẽ người này là hung thủ hại lão Hoàng?
Ta còn nhớ rõ tờ giấy viết chữ “tim”.
Giọng nói không lớn lắm, ta ngưng khí vào tai cũng chỉ có thể nghe được loáng thoáng, toàn dựa vào đoán mò.
Giọng nói ấy nói tiếp:
“Mười hai Thiên cấp cũng không lợi hại, họ Hải đã chết, họ Hoàng mất nửa cái mạng, mấy người còn lại thì thiển cận, chỉ biết bo bo giữ mình, đến lúc tẩy bài rồi. Họ không đồng tầm mà còn muốn giữ tứ tượng cục, già cả hồ đồ, không đáng nhắc tới.”
Không sai được...Chính là hung thủ đứng sau hại lão Hoàng!
Mã Nguyên Thu, hay là Giang Thần? Đều không giống!
Một giọng nói khác vang lên từ tốn:
“Càng là lúc này thì càng không thể lơ là, chuyện nhà họ Giang đã xong rồi, mau chóng xử lý nhà họ Huyền với tên họ Hoàng đi, nhà họ Để và nhà họ Điền gió chiều nào xoay chiều ấy, không cần quan tâm.”
“Đáng tiếc, vốn dĩ còn định lợi dụng nhà họ Giang, nhưng Giang Thần còn dễ nói, Mã Nguyên Thu thì quá vướng chân vướng tay.”
Vậy là lần này họ muốn hại nhà họ Giang, như lần trước hại lão Hoàng? Họ...Muốn đánh bại từng người trong mười hai Thiên cấp, một mình độc chiếm huyệt Chân Long?
Rốt cuộc họ là ai?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên:
“Cậu à, ngươi lén lút làm gì ở đây đấy? Ăn trộm à?”
Giang Cảnh!
Giảng Cảnh vừa lên tiếng là giọng nói bên trong im bặt ngay tức thì.
Ta lập tức đẩy cửa ra, nhưng bên trong trống không.
Giang Cảnh phẫn nộ khi nhìn thấy hành động của ta, hắn xông lên nắm vai ta:
“Cho dù ngươi kết nghĩa với người nhà họ Giang thì cũng đừng quá đáng quá, sân trong là nơi ngươi có thể tới được à, ngươi là cái thá gì?”
Lửa giận bùng lên trong lòng, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta. Ta trở tay cầm cổ tay hắn:
“Thất Tinh Long Tuyền của ta đâu?”
Nghe ta hỏi, Giang Cảnh ngớ ra:
“Thất Tinh Long Tuyền nào cơ?”
Nhưng ngay lập tức Giang Cảnh nhớ đến cái gì, rồi hắn cười phá lên:
“Ồ, ngươi còn đặt tên cho thanh kiếm đấy cơ à? Cậu nhỏ, ngươi thú vị thật đấy, một đống sắt vụn mà làm như nuôi chó ấy.”
“Đúng vậy, ngươi trưởng thành thì giỏi rồi.”
Ta đáp lại:
“Nhưng sao còn không có nổi một đống sắt vụn mà phải đi ăn trộm? Cha ngươi dạy ngươi hay ông nội ngươi dạy ngươi như thế?”