Nhưng ta không kịp suy nghĩ nữa, thứ này xuất hiện thì ở đây chắc chắn sẽ có người chết, nếu Giang Cảnh hay Giang Thần gặp chuyện thì ta còn có thể vỗ tay khen hay, nhưng mấy người Trình Tinh Hà, thậm chí là ta, bây giờ đều là khách khứa tham dự đám cưới, gặp xui xẻo theo thì nguy to.
Ta cầm Huyền Tố Xích, chạy về phía thứ kia, nhưng đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai ta.
Ta quay đầu lại, là cô dâu.
Hình như cô dâu mới thay đồ, vừa nãy nàng mặc váy cưới, hiện tại mặc một chiếc váy trễ vai màu hồng nhạt, càng làm nổi bật thân hình với đường cong bốc lửa, làn da trắng nõn.
Nàng mỉm cười với ta:
“Ngươi đến là thể nào cũng có chuyện.”
Giọng nói này...Ta cũng gật đầu tỏ vẻ đáp lại nàng:
“Lâu quá rồi nhỉ, Triệu phu nhân, à, bây giờ phải gọi là Giang phu nhân rồi.”
Là yêu phi họa quốc nuôi thịt táo.
Thảo nào trước đó ta cứ cảm thấy cô dâu trông rất quen mà lại không biết nàng, nhưng từng cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ độc nhất vô nhị, khiến người ta rất khó quên.
Kể từ khi âm mưu nhằm vào Triệu lão gia tử, lẽ ra nàng bị cấm hoạt động trong giới thượng lưu rồi, với diện mạo trước kia chỉ sợ vừa lộ mặt sẽ rước lấy phiền toái, có nghĩa là nàng đã thay đổi khuôn mặt.
Tuy hiện giờ nàng vẫn cực kỳ xinh đẹp đến độ choáng ngợp, nhưng hoàn toàn khác trước, giống như thay đổi thành một người khác, không biết là sang Hàn phẫu thuật thẩm mỹ, hay là…
Thật ra, ta cứ cảm thấy người phụ nữ này là họa bì đã sống không biết bao nhiêu năm, nàng muốn đổi da là đổi được ngay.
Nàng nhìn ta, lẩm bẩm:
“Ta biết ngay mà, chúng ta sẽ gặp lại, không ngờ lại nhanh như vậy…”
Cảm xúc này giống hệt như khi nàng nhào vào lòng ta, vẫn không hề thay đổi.
Ta lập tức tránh ra, lúc Tiêu Tương ở trên người ta, ta đã được huấn luyện rồi, hơn nữa nếu người khác thấy một người kết nghĩa như ta có hành động thân mật với cô dâu thì ta sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.
Ta hỏi tiếp:
“Ngươi lại đến nhà họ Giang làm gì? Chỉ sợ lần này ngươi phải chịu thiệt rồi.”
Cô dâu bắt hụt, nhưng vẫn mỉm cười quyến rũ:
“Chỉ cần ngươi không phá đám thì chưa chắc.”
Lão gia tử nhà họ Giang lớn tuổi rồi, không trấn áp được bầy yêu ma quỷ quái này, bọn họ còn dám động vào gia tộc của mười hai Thiên cấp thì còn gì không dám nữa.
Ta hỏi tiếp, công tử bụng bự đứng dậy được bằng cách nào?
Cô dâu lại nở nụ cười:
“Câu này thì ta không thể trả lời được, dù sao việc này có lợi cho ta.”
Đương nhiên là có lợi rồi, ngươi là góa phụ chuyên nghiệp, nếu công tử bụng bự xảy ra chuyện thì ngươi sẽ được chia cho một phần gia sản không nhỏ.
Nàng là đồng lõa của hai tên hung thủ mưu đồ bí mật kia?
Đúng rồi, hỉ tang!
Ta quay đầu lại, hỉ tang đã biến mất.
Đúng lúc này, mấy cô gái mặc váy phù dâu đã tới, vẻ mặt của yêu phi họa quốc trở nên đứng đắn, tốc độ còn nhanh hơn lật bánh tráng, nàng bày ra vẻ thuần khiết không thể xâm phạm, đi vào hội trường, nhưng trước khi đi, nàng nhân lúc ta chưa chuẩn bị, nháy mắt với ta.
Ta không có cách nào khác đành phải đi theo sau nàng vào trong hội trường, định bụng đi tìm Trình Tinh Hà trao đổi, nhanh chóng bắt hỉ tang.
Kết quả vừa đi vào thì ta nghe thấy có người lẩm bẩm:
“Sao lắm thứ này đến đây thế, bực mình thật.”
“Đừng để Giang Nguyệt Thiền biết, mau tìm người đi xử lý đi.”
Ta quay sang nhìn, ra là người đàn ông đeo thẻ nhân viên bảo ta chuyển bánh kem lúc trước, bởi vì đắc tội ta, sợ ảnh hưởng đến công việc của mình nên hiện tại có thêm tính biểu diễn, cực kỳ nỗ lực.
Thấy ta tới, nhân viên đó vô cùng kích động, hắn luống cuống tay chân, vội nói:
“Cậu nhỏ...À không, cậu, ngài đến thị sát công tác sao? Ngài yên tâm, chuyện ở đây, ta đảm bảo sẽ xử lý thỏa đáng.”
Ta gật đầu, hỏi hắn có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy.
Hắn do dự một lát rồi mới nhỏ giọng nói với ta:
“Cậu không phải người ngoài, nên ta nói cho ngài, nhưng mà tuyệt đối đừng nói với Giang tổng, Giang tổng thích sự may mắn, nếu thấy thì sẽ không vui, ngài xem…”
Nói xong hắn chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ của hội trường là một dãy hòe rất lớn đang rụng lá ào ào, nhưng khi nhìn kỹ, ta cau mày, bởi vì ta thấy một bầy quạ đen đông nghịt đậu trên cành hòe.
Những con quạ mắt đỏ ấy nhìn chằm chằm vào cửa sổ của hội trường, có nhiều con quạ muốn bay vào trong, bị nhân viên công tác bên ngoài dùng gậy đuổi đi.
Bầy quạ không cam lòng, lán nháo chen trên cây như đang chực chờ thời cơ lẻn vào.
Quạ đậu cành hòe ắt có tai họa, hiệu quả nhanh hơn cả “hổ đen ôm cột” mà ta từng đích thân trải qua.
Quạ đen đại diện cho số lượng người xui xẻo, mà hiện nay có cả một đàn quạ như thế kia, chết tiệt, đây là đại họa, chỉ sợ những người tham gia đám cưới này đều gặp nguy hiểm!
Không chỉ có quạ, mà còn vô số con giun đang bò lúc nhúc trong bụi cỏ.