Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 816 - Chương 816: Ông Lão Lao Công

Chương 816: Ông Lão Lao Công

Nghe thấy tiếng khóc, giọng nói của người phụ nữ bên ngoài càng thêm chói tai:

“Người đâu, có ai không! Cứu con của bọn ta!”

Ta muốn đứng dậy, nhưng không hiểu sao lại phát hiện cơ thể mình lảo đảo, giống như vừa mới từ tàu lượn siêu tốc xuống, toàn thân mất thăng bằng.

Sao thế? Đồng thời, ta nhận thấy sau gáy âm ấm, ta giơ tay lên sờ thì thấy máu chảy đầu tay.

Chắc là lúc máy làm lạnh nổ thì bị thứ gì đó đập trúng gáy, khi ấy vô cùng nguy hiểm, không cảm nhận được đau đớn, bây giờ thì cơ thể đau đến mức run rẩy, còn buồn nôn nữa, có lẽ bị chấn động não rồi.

Sau gáy...Quả nhiên ông lão lại nói trúng!

Không thể trì hoãn nữa, cứ tiếp tục thế này thì hai bọn ta không chết cháy thì cũng chết vì ngạt khí. Ta đứng dậy định đi, nhưng đứng không vững, lại ngã nhào trên mặt đất.

Trước mắt dần trở nên mơ hồ, tiếng khóc của trẻ con và tiếng ồn ào bên ngoài chui vào trong tai khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu, đang định đứng lên lại thì cơ thể chợt nhẹ bẫng, như lơ lửng trên không.

CMN, ta biết bay rồi!

Không phải...Bên dưới có cái gì đó ẩm ướt.

Là Trình Tinh Hà, không biết hắn đi đâu ngâm nước từ đầu đến chân, còn bịt một chiếc khăn ướt trên mặt, vừa cõng ta vừa kẹp đứa bé dưới nách, đang lao ra bên ngoài.

Trông hắn rất giống ninja rùa.

Hắn nhìn ta như nhìn một tên đần:

“Ngươi muốn chết thì đừng liên lụy đến cha ngươi.”

“Thế thì ngươi đừng cứu ta.”

“Ta cũng có muốn vào đâu.”

Trình Tinh Hà phồng má:

“Đến khi hoàn hồn thì ta đã cõng ngươi chạy đi rồi. Ngươi đúng là đồ sao chổi.”

Cái cóc khô, ta là sao Bắc Đẩu.

Lao ra khỏi làn khói, không khí bên ngoài khô ráo và mát lạnh, thoải mái vô cùng.

Một người phụ nữ ôm lấy đứa bé kiểm tra một lượt rồi quỳ xuống trước mặt ta và Trình Tinh Hà:

“Cảm ơn...Cảm ơn...”

Ta không thấy rõ tướng mạo của người phụ nữ này, ta khoát tay, sau đó hai mắt tối sầm, đầu gục xuống.

Trong khoảnh khắc ngất xỉu, một đôi tay dịu dàng đỡ đầu ta, hình như còn mắng ta một câu.

Mùi thuốc đắng ngắt phả vào mặt, là Bạch Hoắc Hương.

Nàng nói gì? Hình như là, ngươi chết, ta cũng không thiết sống.

Cũng có lẽ là nghe nhầm rồi.

Lúc tỉnh lại, ta nghe thấy có người thì thào:

“Sao lại kỳ lạ thế? Hắn chạy ra khỏi đám cháy, vì sao không bị bỏng?”

“Đúng vậy, quần áo rách bươm nhưng cơ thể vẫn không hề gì.”

“Này, ngươi từng nghe đến chuyện này chưa? Trừ phi hắn là...”

Giọng nói nọ bỗng trở nên căng thẳng:

“Lửa không thể đốt cháy rồng, nước không thể nhấn chìm rồng?”

“Suỵt, không được nói lung tung!”

Hai giọng nói này rất quen, chẳng phải là giọng của kẻ đứng sau giật dây mà ta nghe được lúc đuổi theo Giang Thần sao?

Ta muốn mở mắt ra nhìn xem, nhưng mí mắt như nặng nghìn cân, không tài nào mở ra được.

“Nếu lai lịch của hắn đúng là như thế thì chúng ta động vào hắn sẽ bị sét đánh...”

“Nhưng Chân Long chuyển thế chỉ có một, đáng lý ra phải là Giang Thần chứ!”

“Nếu không thử xem sao?”

Giọng nói nọ chùng xuống:

“Thử thì thử.”

Người đó nói xong thì ta bỗng có cảm giác như có thứ gì đó bay ra khỏi người ta.

Cảm giác ấy rất khó miêu tả, bởi vì thứ bay ra ngoài quá nhẹ, như là ảo giác của ta.

Ta mở choàng mắt, nhưng xung quanh yên ắng, chỉ có Bạch Hoắc Hương ngồi chống cằm cạnh giường của ta, khí sắc của nàng rất kém, dường như rất mệt, chỉ vừa mới chợp mắt.

Ta nằm mơ ư?

Ta hơi nghiêng người, Bạch Hoắc Hương lập tức mở mắt ra, nhanh chóng đè ta lại:

“Đầu ngươi bị thương, không thể động đậy!”

Ta cảm nhận được đầu mình nằng nặng, giống như bị quấn vài lớp băng gạc.

Đột nhiên, không biết ai ở bên ngoài nghe được động tĩnh, hô lên:

“Tỉnh rồi!”

Cánh cửa thình lình mở ra, nhiều người đi vào, vây quanh ta:

“Thật sự tỉnh rồi!”

Một người ôm lấy ta, gào khóc:

“Em trai à, đều do tỷ hồ đồ, nên tin tưởng ngươi, suýt nữa hại chết ngươi rồi...Tỷ hổ thẹn lắm...”

Là Giang tổng.

Ta phục hồi tinh thần, hỏi ngay:

“Ta hỏi ngươi về một người, trong sân sau của tòa nhà có ông lão lao công tầm bảy mươi mấy tuổi không?”

Nếu phải cảm ơn thì người nhà họ Giang cũng nên cảm ơn ông cụ.

Không ngờ Giang tổng lại cau mày, biểu cảm hết sức khó tin.

Giang tổng nhìn về phía người đàn ông đeo thẻ nhân viên:

“Lao công hơn bảy mươi tuổi, chẳng phải nhân viên nhà chúng ta đều về hưu trước sáu mươi lăm tuổi sao?”

Người này ước gì được lập công chuộc tội, thế là nói ngay:

“Giang tổng nói đúng, nhà họ Giang chúng ta thông cảm cho nhân viên, đối xử tử tế với người già, thế nên không có công nhân trên sáu mươi lăm.”

Gì cơ, chẳng lẽ ông cụ ấy trông già hơn tuổi?

Ta chưa kịp hỏi thì người đàn ông đeo thẻ nhân viên nói tiếp:

“Hơn nữa công việc trong nhà cũ của nhà họ Giang chúng ta cực kỳ quan trọng, cho dù là lao công dọn dẹp vệ sinh thì cũng chỉ tuyển nhân viên xuất sắc dưới ba mươi lăm tuổi, công ty bình thường tuyển chọn lập trình viên còn không khắt khe bằng chúng ta, chỉ để đảm bảo chất lượng phục vụ của nhà họ Giang ở mọi phương diện.”

CMN? Vậy thì không thể giải thích là già hơn tuổi được.

Bình Luận (0)
Comment