Ta kéo Giang tổng sang một bên, hỏi nhỏ:
“Thế lão gia tử nhà họ Giang thì sao? Thỉnh thoảng ra ngoài đi lại chứ?”
Giang tổng cứ cảm thấy câu hỏi của ta là lạ, nhưng vẫn trả lời:
“Lão gia tử? Hôm nay ta còn dẫn cô dâu chú rể đến thăm ông cụ, lão gia tử vẫn ốm đau trên giường, không mở mắt ra nổi. Tê liệt rồi mà, làm sao có thể đi lại được nữa?”
Vậy...Ông lao công rốt cuộc có lai lịch thế nào? Càng ngày ta càng tò mò hơn.
Đúng lúc này, những vị khách có máu mặt khác cũng đến, liên tục cảm ơn ta dũng cảm quên mình, cứu họ thoát khỏi tai nạn, còn nói xin lỗi ta, nên tin ta sớm hơn.
Ta khách sáo với họ vài câu, Bạch Hoắc Hương ở bên cạnh đằng hắng một tiếng, nói hắn vừa mới tỉnh, đầu óc chưa minh mẫn, bảo mọi người tém tém lại, bây giờ hắn còn cần tĩnh dưỡng.
Nàng nói thế là tất cả khách khứa vội đi ra ngoài.
Ta còn nhìn thấy Trình Tinh Hà đứng ở cửa, phát danh thiếp, nhận danh thiếp, mời chào khách hàng đến mỏi tay.
Người cuối cùng đi ra ngoài là công tử bụng bự và yêu phi họa quốc.
Ta xua tay, bảo họ đến chỗ mình.
Công tử bụng bự tỏ ra xấu hổ, bởi vì hắn, suýt nữa mọi người gặp nạn.
Trái lại cô dâu họa bì rất tự nhiên:
“Cậu có điều gì cần dặn dò?”
Ta bảo cô dâu lại đây một mình:
“Ta mặc kệ những tính toán của ngươi trước kia, nhưng mà dù sao trên danh nghĩa tên ngốc Giang Dương này cũng là cháu ngoại trai của ta, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng khó có thể làm góa phụ, cháu trai bị hại, tất nhiên ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Khóe miệng cô dâu giật nhẹ, nở nụ cười gượng gạo:
“Hầy, biết thế ta đã điều tra trước xem cậu của hắn là ai.”
Ta mỉm cười, không biết Giang tổng dùng tiền mua bao nhiêu công đức cho hắn, tên này biết đầu thai, đành chịu thôi.
Cô dâu vừa nói vừa vươn tay ra giúp ta sửa sang quần áo, Bạch Hoắc Hương đằng hắng liên tục như bị bốc hỏa.
Quần áo của ta bị đốt cháy, thủng lỗ chỗ, động một cái là lá vàng chữ Mãn thình lình lộ ra ngoài.
Mới đầu cô dâu còn ngấm ngầm trêu chọc ta, nhưng khi thấy lá vàng chữ Mãn thì lập túi rụt lại như bị điện giật, ánh mắt nàng thay đổi, nhìn ta với vẻ khó tin:
“Tại sao ngươi lại có cái này?”
Ta còn khó hiểu hơn:
“Sao ngươi biết nó?”
A Mãn là Sơn Thần, có chức tước hẳn hoi, một con quỷ họa bì như ngươi còn quen biết A Mãn sao?
Đồng loại thường tập trung lại với nhau, chẳng lẽ...
Nhưng cô dâu quay ngoắt đi, như vô tình để lộ bí mật, nàng nói:
“Ta, ta không biết, ta nhìn nhầm, tưởng là phiên bản giới hạn của hãng XX...”
Bình thường nàng khôn khéo, lời nói dối thốt ra dễ dàng hơn uống nước, thế nhưng hôm nay không biết lấp liếm, nàng không chỉ biết A Mãn mà còn có quan hệ mật thiết với đối phương.
Rốt cuộc nàng là...
Ta còn chưa kịp hỏi thì Bạch Hoắc Hương đã ra lệnh đổi khách, nàng nhân cơ hội này lảo đảo đi ra ngoài, thậm chí còn vô thức che mặt, dường như không muốn lá vàng đối diện với mình.
Đúng là kỳ lạ.
Ta vừa động thì bỗng có cảm giác cực kỳ sung mãn, giống như hành khí bỗng chốc tràn ngập cơ thể
Trình Tinh Hà đã phát danh thiếp xong, hớn hở chạy lại:
“Thất Tinh, ngươi không sao chứ? Hôm nay làm tốt lắm, cuối cùng chúng ta cũng ăn may một lần.”
Hóa ra, nhiều người trong số khách mời được ta cứu ra ngoài đều có thân phận cao quý, gánh vác nhiều trọng trách, nếu họ chết thì sẽ tạo thành tổn thất nghiêm trọng, mà họ được ta cứu, thế là công đức của ta tăng vọt.
Thảo nào ta cảm thấy cả người tràn trề sức mạnh, có phải là ta đã thăng lên Địa cấp rồi không?
Nhưng mà không đúng...Thăng Địa cấp quá khó, vẫn còn thiếu một chút nữa.
Ách Ba Lan tỏ ra không vui:
“Ca, ngươi đại chiến quỷ ôn dịch, rồi lại cứu quý nhân, tại sao vẫn không thể thăng lên Địa cấp, mà cái tên Giang Thần kia lại dễ dàng...”
“Các ngươi thì biết cái gì?”
Đột nhiên Giang Cảnh xuất hiện, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ta thì vô cùng thất vọng:
“Chưa chết à?”
Ta đốp lại:
“Ngươi chết rồi thì vẫn còn sống nhăn răng, chỉ có thể người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Trình Tinh Hà khó chịu:
“Ngươi đang nói tiếng người đấy à? Nếu không có Thất Tinh thì ngươi đã cháy thành than từ lâu rồi, hầy, lúc đó ngươi chạy nhanh lắm mà, không thèm quan tâm gì cả, nhanh bằng Bolt rồi, về sau gọi ngươi là Giang Điền Kinh nhé.”
Vẻ mặt Giang tổng nhìn Giang Cảnh cũng hơi khó coi.
Thì ra khi ấy hỗn loạn, Giang Cảnh tiên phong chạy trước, còn đẩy ngã Giang tổng, đã thế không thèm quay lại đỡ nàng.
Giang Cảnh tự biết đuối lý, khóe miệng hắn giật nhẹ rồi quay trở lại chủ đề ban nãy:
“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn so với chú nhỏ nhà ta, ngươi có biết chú nhỏ không đến dự đám cưới mà đi làm gì không?”
Nói rồi, hắn giơ di động ra trước mặt ta như hiến vật quý:
“Đám nghèo kiết hủ lậu các ngươi mà cũng mơ tưởng thăng cấp, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, mơ đẹp thật đấy.”