Ta và Trình Tinh Hà nhìn điện thoại, hay lắm, hóa ra Giang Thần đi đến vùng thiên tai xa xôi nào đó cứu người dân gặp nạn, được cấp trên nêu tên khen ngợi, hơn nữa hắn còn quyên góp một khoản tiền lớn.
Trình Tinh Hà và ta đếm mãi cũng không đếm rõ được rốt cuộc có bao nhiêu số 0 đằng sau dãy số ấy.
Dù sao đó là số tiền mà nhiều người làm lụng cả đời cũng không kiếm được, vậy mà hắn quyên góp thẳng tay.
Giang Cảnh lấy điện thoại lại, nói với vẻ đắc ý:
“Muốn thăng lên Thiên cấp thì cần phải có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không được thiếu thứ nào, nhà họ Giang bọn ta là gia tộc lớn, con cháu khi sinh ra đã có cơ hội này, nhưng các ngươi thì sao? Bán nội tạng đi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy chứ nói gì là quyên góp từ thiện.”
Ta nói rồi mà, Giang Thần tất nhiên không thể liều mạng để tích lũy công đức như ta được, kẻ có tiền thì có thể đi đường tắt, đó gọi là quyên công đức.
Tương tự người xưa bỏ tiền ra mua chức quan, ngươi dùng tiền giúp đỡ người khác sẽ nhận được công đức tương ứng, nhưng việc này rất cực kỳ tốn tiền, người bình thường không quyên góp nổi.
Thế nhưng với nhà họ Giang điều đó không đáng kể, thảo nào thăng lên Địa cấp nhanh đến vậy.
Nhà họ Giang đích xác rất có thế lực, trong ba chi, có người theo nghiệp phong thủy, có người là thương nhân giàu có, có người làm quan to quyền quý, liên kết chặt chẽ ở mọi mặt, hỗ trợ lẫn nhau.
Chỉ có đều...Vận số của nhà họ có lẽ sắp đến lúc thịnh cực ắt suy, cây phong thủy chính là dấu hiệu cho điều này.
Trình Tinh Hà không nhẫn nhịn được, hắn nói với giọng điệu ghen ghét:
“Đúng vậy, nhà họ Giang các ngươi thì giỏi rồi, nhưng lợi hại đến thế mà vẫn bị người ta tính kế đấy thôi, nếu không nhờ Thất Tinh thì nhà họ Giang các ngươi...”
Ngoại trừ Giang Thần, toàn bộ người nhà họ Giang đều có mặt ở đây, nếu không có ông cụ lão công và bọn ta thì khi xảy ra sự cố, tất cả mọi người chết chắc. Không chỉ nhà họ Giang, mà cả những người có quan hệ với nhà họ cũng không thoát khỏi tai vạ, mục đích của đối phương là diệt môn.
Giang Cảnh nghe vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Giang tổng cũng sực nhớ ra, hỏi ngay:
“Có người muốn hại nhà họ Giang bọn ta, rốt cuộc là ai?”
Giang Cảnh vội nói:
“Vẫn đang điều tra! Một khi điều tra ra được, nhất định sẽ không tha cho họ!”
Nói thì nói thế nhưng hai tay của Giang Cảnh trông có vẻ mất tự nhiên, hiển nhiên hắn rất sợ hung thủ đứng sau vụ này.
Giang tổng cau mày:
“Nhà họ Giang chúng ta luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt di huấn của tổ tiên, những năm qua cũng không đắc tội ai cả, sao lại có tai họa ập xuống nhà chúng ta, chẳng lẽ…”
Nàng đưa mắt nhìn về phía cây phong thủy chết héo.
Giang Cảnh đành phải an ủi Giang tổng đừng nghĩ nhiều, họ nhất định sẽ nghĩ cách.
Trình Tinh Hà thừa cơ huých ta một cái:
“Này, Giang Thần có thể bỏ tiền ra quyên công đức, chúng ta cũng làm được!”
Ta nói ngươi ấm đầu à, chúng ta lấy đâu ra nhiều số 0 như vậy, nuôi vịt nhặt trứng à?
Trình Tinh hà cười hì hì:
“Ầy, ngươi không biết đứa bé ngươi cứu trong đám cháy là con nhà ai đúng không? Nói ra, đảm bảo ngươi không khép được miệng.”
Rồi hắn lấy di động ra.
Đó là bách khoa toàn thư của xí nghiệp Điền Hoành Đức, người giàu có nhất trong giới kinh tế địa phương.
Nhà họ kinh doanh bất động sản, ngành nghề chăn nuôi, không chỉ thế, các cuộc cầu tư tài chính, dịch vụ ăn uống trong vùng này cũng có sự góp mặt của xí nghiệp nhà họ.
“Đứa bé ấy là đích trưởng tôn của Điền Hồng Đức.”
…
Lúc đó không kịp nhìn mặt đứa bé, không ngờ ta lại cứu được thiếu gia nhà giàu.
Trình Tinh Hà lấy một tờ giấy từ dưới nách ra, còn che che giấu giấu không cho Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương xem, ta nhìn thì thấy là một tấm séc, trên tấm séc có rất nhiều số 0!
Một số 1, bảy số 0.
Mười triệu?
Ta suýt bật dậy ngay tức thì.
Dù nằm mơ, ta cũng không ngờ mình có thể có nhiều tiền như vậy!
Bạch Hoắc Hương lại ấn ta nằm xuống, rồi lườm Trình Tinh Hà cháy mặt:
“Ngươi mà còn kích thích hắn nữa thì đi ra ngoài cho ta.”
Trình Tinh Hà sợ bị Bạch Hoắc Hương biến thành người câm, vội xua tay:
“Không, không, không, ta không kích thích hắn.”
Nói xong, hắn còn nháy mắt với ta:
“Yên tâm đi, chuyện này chắc ăn rồi.”
Đúng vậy, mạng sống của quý công tử đấy, đối với Điền Hồng Đức mà nói, nó chắc chắn đáng giá.
Mà bây giờ đẳng cấp của ta tăng lên, không cần lo sợ gánh vác nhân quả như hồi mới vào nghề nữa, khi ấy giống như một người gầy yếu không thể gánh nổi lượng vàng khổng lồ, trái lại còn bị vàng đè bẹp, hiện nay ta đã có tư cách hưởng thụ sự báo đền này rồi.