Nghề của bọn ta là vậy, tuổi nghề càng cao thì phải báo đáp càng nhiều, vấn đề không nằm ở việc đối phương có trả nổi hay không, mà quan trọng là mình có gánh nổi không.
Ta vừa định hân hoan phấn khởi thì bỗng liếc thấy Giang Cảnh đang nhìn ta, biểu cảm của hắn có phần kỳ lạ, giống như đang nhìn trộm vận thế của ta.
Thầy phong thủy xem phong thủy là chính, nhưng cũng biết xem mặt, tên này lại đang ủ mưu gì đấy à?
Hắn phát hiện ta nhìn hắn thì lập tức nhìn sang nơi khác, nhưng vẻ mặt hắn rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Kỳ quái, bây giờ ta phát tài, tăng công đức, hẳn phải là mặt mày hồng hào, vận may tằng tằng, đáng lẽ hắn lại bực bội mới đúng, sao có thể vui vẻ vì ta được?
Không giống tự dưng thay đổi thành biết mang ơn đội nghĩa, chắc chắn có vấn đề gì rồi.
Đột nhiên, Trình Tinh Hà đang chơi điện thoại bỗng chửi thề một tiếng:
“Thất Tinh ngươi mau nhìn này!”
Ta rướn cổ sang nhìn rồi nghệt mặt ra, là tin tức đầu tiên.
Bài báo viết Giang Thần hoàn thành việc cứu trợ khu vực thiên tai, trong lúc đi ô tô ra khỏi nùi thì gặp đá rơi từ trên cao xuống, ô tô bị đập nát còn người bị thương, gãy xương ở nhiều chỗ, đã được đưa vào bệnh viện.
Gì vậy? Chẳng phải hắn vẫn luôn được Mã Nguyên Thu bảo vệ kỹ càng sao? Thế mà cũng sẽ gặp phải tai nạn này ư?
Ta lập tức cầm lấy điện thoại xem hình ảnh chi tiết.
Bên dưới hình ảnh còn có một dòng chữ nhỏ, nói rằng nơi xảy ra chuyện tên là “Đoạn Long Cốc”.
Hợp với tình hình quá, chắc chắn sau này ta sẽ không đến nơi này.
Nhĩn kỹ lại, có một bóng người mờ mờ xuất hiện trong một bức ảnh, bóng dáng ấy rất đẹp.
Người phụ nữ của Yếm Thắng Môn?
Đúng rồi, ta mách lẻo với nàng, không ngờ nàng thật sự đi gây khó dễ cho Giang Thần!
Giang Thần có đủ loại pháp khí hộ thể trên người. chỉ có người phụ nữ Yếm Thắng Môn mới trị được hắn, đúng là kẻ cắp gặp bà già, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Trình Tinh Hà lắc đầu liên tục:
“Sao không nện chết tên khốn ấy đi nhỉ.”
May mà không nện chết hắn, ta phải tự tay xử lý hắn.
Giang Cảnh còn chưa đắc ý được bao lâu thì điện thoại đề cử tin tức nóng, hắn vừa ngâm nga vừa mở tin tức ra xem, rồi chết sững tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn còn nhận một cuộc điện thoại, gọi chú nhỏ, hiển nhiên cũng nhận được thông báo, vội vã đi ra ngoài.
Ách Ba Lan vui vẻ:
“Đáng đời!”
Xem ra Yếm Thắng Môn đích xác rất hữu dụng.
Về đến cửa hàng, Cao lão sư thấy đầu ta quấn băng gạc thì vô cùng đau lòng:
“Lần nào ngươi trở về cũng như mới rút khỏi chiến trường ấy, ngươi xem thầy phong thủy khác toàn là tiên sinh, ai nấy cũng nho nhã lịch sự, còn ngươi sao lại giống Rambo thế hả.”
Ta có thể làm được gì, hết thảy là do số mệnh, ta cũng không khống chế được.
Cao lão sư lẩm bẩm khó có thể ăn nói với ông cậu ba của ta, đột nhiên hắn nhìn tướng mạo của ta, cau mày:
“Tiểu tử tai kiếp này của ngươi sao mà lắm thế, đổ máu rồi mà còn chưa hết?”
Tai kiếp?
Con người gặp chuyện không may là tai kiếp, có hai cách để hóa giải, một cách là đổ máu, tức là chảy máu da tróc thịt bong, như thế là có thể phá tai kiếp, còn một cách khác là phá tài, hao hụt tiền của một cách bất ngờ cũng có thể diệt trừ tai nạn, bị thương nhẹ hoặc mất một khoản tiền nhỏ là có thể ngăn cản họa lớn.
Sao vậy, ta vừa mới đổ máu, vậy mà vẫn chưa đủ phá tai sao?
Cao lão sư quan sát ta cả buổi rồi mới lên tiếng:
“Thiên tai qua đi, nhân họa lại đến, hai ngày tới thằng nhóc nhà ngươi phải cẩn thận đấy, ngươi phải sầu lo vì tiền bạc!”
Người khác nghe không hiểu gì, Trình Tinh Hà phụt cười, còn nháy mắt với ta, nói nhỏ:
“Ngươi xem Cao lão sư của các ngươi bán dược liệu không rõ nguồn gốc thì xem được cái gì chứ, dân nghiệp dư à? Một khoản tiền lớn vừa mới vào tay, sầu lo vì tiền bạc á?”
Ta nói ngươi thì biết cái gì, trước khi đi bán thuốc Cao lão sư chuyên môn xem tay, xem tướng cho người ta ở đầu phố phía tây đấy, trước kia tự xưng là Tiểu Lưu Bá Ôn.
Trình Tinh Hà xua tay, ra vẻ không thèm để ý:
“Có người nào lớn tuổi rồi không khoác lác đâu, lại còn Lưu Bá Ổn, chỉ có mình ngươi tin thôi.”
Nói xong thì đi vào ăn kem.
Cao lão sư không nghe thấy Trình Tinh Hà thì thầm cái gì, hắn nói tiếp với ta:
“Mà tướng mạo của ngươi lạ quá, lúc đi còn chưa thành ra thế này, bây giờ thì tài vận thiếu hụt, giống như…”
Dường như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm, hắn giật mình, không nói kỹ càng, chỉ dặn ta:
“Nói chung đợt này ngươi hạn chế ra ngoài, cứ ở trong nhà một thời gian, có lẽ còn có thể trốn tai họa.”
Cao lão sư không giống như nói đùa, ta gật đầu đồng ý để hắn yên tâm.
Một lát sau, Trình Tinh Hà đem mười triệu đi quyên góp hết, hình như tài trợ cho mấy tiểu học hy vọng với danh nghĩa của ta.