Chương 82: Tên Trên Cái Hộp
Ngươi nhìn thấy cái gì muốn cũng cướp, nhưng tên này là một cái máy giám bảo hình người, thứ mà hắn nhìn trúng chắc chắn là tốt. Ta liền đẩy hắn ra, nghĩ cái hộp này rất đẹp, trăm năm sau có thể dùng để đựng tro cốt ông cậu ba của ta.
Ta liền hỏi chủ thầu lấy thứ này ở đâu?
Chủ thầu có chút ngượng ngùng sờ đầu, nhỏ giọng nói:
"Không dối gạt đại sư, nó được đào ra từ bên dưới tòa nhà Thủy Loan."
Hóa ra người cho thi công tòa nhà Thủy Loan lúc trước cũng là chủ thầu, có một lần gia cố lại thì cái hộp này đột nhiên nhảy ra khỏi mặt đất. Hắn biết trước kia chỗ này là cổ mộ, nghĩ chắc hẳn đây là đồ cổ nên mới trộm đi.
Dù cái hộp này còn rất tốt, nhưng lại không thể mở ra được, hắn sợ đập vỡ không đáng giá nên không dám làm gì. Vốn dĩ lúc vợ hắn xảy ra chuyện đã muốn bán đi, nhưng không biết tại sao tiệm cầm đồ hay tiệm đồ cổ đều không dám mua, cho nên vẫn không bán đi được. Vừa vặn bây giờ có thể đưa cho ta tỏ tấm lòng.
Trình Tinh Hà lẩm bẩm một câu, cũng không phải là ai cũng dám lấy vật này đâu.
Ta đã đoán ra được, liền hỏi chủ thầu đào được vào mấy giờ?
Chủ thầu nói thời gian - bảo sao trận Bát Phương Áp Tài vững như đá lại xảy ra chuyện không may, khiến con rùa lớn kia lật lọng ra ngoài làm loạn, hóa ra là chủ thầu đã lấy mất thứ này!
Đây là "vật trấn".
Mộ tướng quân không giống những ngôi mộ bình thường, đó là trận phong thủy, tướng quân ác đến mức cần cúng tế người sống, đương nhiên phải có thứ gì đó rất lợi hại trấn áp tướng quân, thứ có tác dụng đó được gọi là “vật trấn”, nói trắng ra là giống như neo thuyền vậy, có thể cố định được trận phong thủy.
Ví dụ như thời cổ đại thi thể quý tộc được mặc gấm vóc lụa là, trên thi thể dân nghèo thì chỉ có quả cân, đây đều là "vật trấn", bởi vì sợ những người chết kia gây chuyện.
Có thể làm vật trấn cho tướng quân đã giết mấy chục ngàn người thì phải có sát khí lớn thế nào chứ?
Ta vừa nhìn khí, suýt nữa thì ngã nhào - vừa rồi ta còn khó hiểu tại sao trong nhà này lại có sát khí lớn như vậy, chỉ có mỗi tên Tây Môn Khánh Triệu Hâm Lợi kia cũng không đến mức đó, hóa ra đều do vật này tỏa ra!
Chắc chắn đây không phải là hộp rỗng, bên trong phải có gì đó.
Trên mặt cái hộp có một ổ khóa màu vàng, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn trong suốt như nước, kỹ thuật luyện kim thời cổ đại đúng là đáng kiêu ngạo. Đến khi nhìn kỹ chữ khắc trên đó, ta bỗng ngây ngẩn.
Phía trên lại khắc hai chữ triện “Bắc Đẩu”!
Chẳng lẽ thứ này là dành riêng cho ta từ tận thời xa xưa?
Ta liền sờ lên ổ khóa, chủ thầu nói:
"Không ai mở được cái này cả..."
Đúng thế thật, ta thường xuyên đến tiệm bán đồ cổ chơi, có một lần ông chủ tiệm bán đồ cổ lấy được một cái khóa cổ, còn giới thiệu với ta cái này tên là "Cửu Tinh Thập Nhị Bàn", cách mở ra giống khóa mật mã bây giờ, ai cũng không phá được. Nhưng có một truyền thuyết nói loại khóa này nhận chủ, chủ nhân sờ một cái liền mở.
Lúc ấy ta rất coi thường - công nghệ đen gì đây, ổ khóa cũng không phải là chó, làm sao có thể nhận chủ được?
Nhưng hắn vừa dứt lời, một tiếng “cạch” đột nhiên vang lên, ổ khóa tự mở!
Ta bỗng nổi hết cả da gà.
Cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong phim này xảy ra ở hiện thực khiến người ta không dám tin!
Trong phòng đột nhiên yên lặng như tờ, Trình Tinh Hà, chủ thầu và Trương Mạn trợn tròn mắt:
"Thật hay giả vậy..."
Mở nắp, bên trong là một thanh kiếm.
Vỏ kiếm hình như làm bằng da, sáng bóng lộng lẫy, tràn đầy hoa văn phức tạp - là hoa văn thất tinh bắc đẩu, còn được khảm bảy viên đá quý, ta cũng không biết là đá quý gì, nhưng nhìn độ sáng của nó thì có vẻ là vật vô giá!
Khó trách trên cái hộp viết "Bắc Đẩu"!
Lúc rút ra xem, chỉ nghe thấy một tiếng “keng” xa xăm vô cùng dễ nghe, bây giờ ta đã hiểu được tiếng “rồng gầm” hay được nhắc đến trong sách cổ như thế nào rồi.
Thanh kiếm này bị chôn nhiều năm như vậy mà vẫn sáng bóng như nước, còn vô cùng sắc bén.
Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm:
"Lần này giàu rồi - Thất Tinh Long Tuyền!"
Thất Tinh Long Tuyền? Đây không phải là thứ mà thầy phong thủy cổ đại hay dùng sao? Bởi vì chúng ta xem phong thủy, vừa xem hình vừa xem khí, đôi khi cũng sẽ tìm long mạch, có lúc phải mô phỏng lại vị trí tinh đấu, cho nên mới phải khắc tinh đấu lên pháp khí. Thất Tinh Long Tuyền đã thất truyền mấy trăm năm, không ngờ ta lại gặp được!
Chủ thầu nhìn thấy vậy thì vô cùng hối hận - bởi vì hắn cảm thấy cái hộp đáng tiền nên không dám động, bây giờ nghĩ lại, nếu mở cái hộp này ra, thanh kiếm này sẽ đáng giá thế nào chứ?
Trình Tinh Hà vừa dứt lời liền muốn cướp của ta xem cho kỹ, nhưng không biết tại sao lại bị cứa đứt tay chảy máu!