Chương 81: Cái Hộp
Lúc này, nàng mới miễn cưỡng đồng ý, Trình Tinh Hà cũng gật đầu với ta, ý là Triệu Hâm Lợi đã đồng ý đi, ta lập tức dùng thanh trạch pháp lần nữa, rải gạo nếp đầy đất, đưa hắn ra khỏi ranh giới đỏ.
Chuông buộc vào chốt cửa vang lên một tiếng giòn tan, chuyện này coi như đã chấm dứt.
Nhưng...Hắc khí trên mặt người phụ nữ kia vẫn chưa biến mất, ngược lại càng ngày càng nồng đậm, xem ra báo ứng cho chuyện không phải không đến mà là chưa đến thời điểm tới, ông trời đương nhiên sẽ trừng phạt nàng.
Chủ thấy nhìn ta cảm ơn rất nhiều, ta nhìn gương mặt của hắn, gian môn đứt gãy, phỏng chừng cuộc sống vợ chồng của hai người họ cũng sắp kết thúc rồi, không nói nhiều nữa, để hắn tự thu xếp ổn thỏa vậy.
Chủ thầu vô cùng cảm kích ta, bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì đó, nói:
“Đúng rồi, hôm qua có người đến công trường tìm ngươi, ngươi có gặp người đó chưa?”
Tìm ta à? Ta lại hỏi là ai vậy?
Chủ thầu nói:
“Đó là một người què, rất kỳ lạ.”
Ta cùng Trình Tinh Hà thoáng cái liền kích động, đồng thanh hỏi:
“Khi nào?
Chủ thầu làm cho bọn ta giật mình, vội nói:
“Lúc ấy hắn đã đi theo Tiểu Hòa xuống giếng, bọn ta đều không có cách nào gọi hắb, hắn lẩm bẩm vài câu rồi đi, nhìn có chút luống cuống.”
Ta thử dò hỏi hắn, vậy người què đó nói gì?
Chủ thầu nói với ta:
“Hắn nghe nói ngươi xuống giếng, vốn còn rất lo lắng, muốn kéo ngươi lên, nhưng hắn nhìn miệng giếng bỗng nhiên nở nụ cười, nói lần này hắn rốt cục không tìm nhầm, chính là người này.”
Chính là người này...Là nói ta sao?
Cả người ta lập tức nổi da gà - chẳng lẽ, lúc trước hắn tìm nhiều Thần Mệnh Nhân như vậy mà hoàn toàn sai hết ư, cho nên mới chết, mà Thần Mệnh Nhân hắn trăm ngàn cực khổ tìm kiếm kia thật ra là ta?
Đúng rồi, Tiêu Tương cũng từng nói qua, người nàng muốn tìm chỉ có ta, rốt cuộc ta không giống người khác ở chỗ nào chứ?
Đúng lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, vừa nhìn là chủ tiệm đồ cổ.
Ta lập tức nghe máy và hỏi hắn tìm ta có chuyện gì?
Chủ cửa hàng đồ cổ rất kích động lớn tiếng nói:
“Ngươi mau chóng trở về đi! Có chuyện lớn rồi!”
Cái gì? Trái tim ta lập tức bị treo lên, cửa tiệm có thể xảy ra chuyện lớn gì cơ?
…
"Không phải lần trước ngươi bảo đang nợ người ta lãi cao sao? Bây giờ người ta lại tới rồi."
Ông chủ tiệm bán đồ cổ lớn tiếng nói:
"Lần này có rất nhiều người, chặn kín hết con đường buôn bán của chúng ta, mọe nó quá đáng sợ, nói không đợi được ngươi ra sẽ không đi."
"Tiệm cầm đồ và tiệm vàng nhát gan, sợ bị liên lụy nên đã mang hết tiền và tài sản có giá trị chạy mất rồi, chỉ còn ta ở lại đây chờ ngươi. Vì những người hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau như chúng ta, ngươi hãy nhanh chóng trở về giải quyết đi Bắc Đẩu!"
Tiệm cầm đồ và tiệm vàng chỉ có hàng nhỏ, dễ mang đi. Tiệm bán đồ cổ đồ lại có quá nhiều đồ, chủ yếu là ngươi không đi được, nếu không còn chạy nhanh hơn cả bọn họ đấy chứ, cái gì tối lửa tắt đèn có nhau.
Nhưng rốt cuộc là ai? Lại là Thiên Sư Phủ? Nhưng không phải Thiên Sư Phủ chỉ có tinh anh sao? Sao lại phái được nhiều người như vậy!
Dù là ai đến thì ta cũng phải nhanh chóng trở về, nếu thật sự để liên lụy đến hàng xóm, ta cũng không gánh vác nổi nhân quả đó đâu.
Vì vậy ta liền tạm biệt chủ thầu, chủ thầu lại ngăn cản ta:
"Đại sư, ta còn chưa trả tiền công cho ngươi mà!"
Ngươi làm gì có tiền mà trả, chẳng lẽ ta còn phải ép ngươi đi vay nặng lãi sao? Ta liền khoát tay nói ta đã nghĩ rồi, tạm thời không cần, khi nào ta mua nhà ngươi dẫn người đến làm việc trả nợ cho ta là được.
Trương Mạn nghe vậy thì sáng mắt lên:
"Lý Bắc Đẩu, ngươi thật sự có tiền mua nhà?"
Nói nhảm, xem phong thủy kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ cần ta có thể chịu đựng được kiếp nạn sắp đến, sớm muộn gì cũng sẽ mua được nhà. Nhưng...tại sao ông cậu ba lại không nhận nhiều vụ hơn nhỉ? Còn không cho ta tiến vào vòng quan hệ của giới phong thủy, ta đã loáng thoáng cảm giác được dường như ông cụ vẫn luôn giấu ta bí mật nào đó rồi.
"Đại sư quá tốt với ta, nếu cần, ta sẽ dốc hết bản lĩnh để làm cho ngươi!"
Chủ thầu vô cùng cảm động, sau đó hình như hắn chợt nhớ ra cái gì đó, vỗ đùi:
"Đúng rồi, ta không có cái gì khác, chỉ có một món đồ muốn đưa cho đại sư!"
Nói xong hắn liền chạy vào trong kho lục lọi, tìm được một cái hộp gỗ dài gần bằng hai cánh tay, vô cùng vuông vắn.
Trương Mạn cũng đi theo:
"Cái gì vậy?"
Trình Tinh Hà nhìn một cái liền ngây ngẩn:
"Đậu móa, gỗ mẫu đơn âm trầm!"
Chất gỗ kia tỏa ra ánh sáng màu đen bóng mượt, hoa văn trên thân gỗ giống như từng đám mây hoặc mẫu đơn, gõ một cái sẽ thấy vang lên lách cách giống như vàng ngọc.
Trình Tinh Hà nhào qua sờ soạng:
"Tiểu ca, đưa cái hộp này cho ta trả nợ đi!"