Chương 85: Nguyện Ý Dâng Tặng Toàn Bộ Của Cải
Trên báo còn đăng kèm ảnh thẻ được làm mờ của nữ sinh kia, nhưng nhìn qua vẫn có thể nhận ra đó là một cô gái rất xinh đẹp. Còn có ảnh một đôi vợ chồng nông dân trung niên đang ôm nhau khóc, là cha mẹ của người chết, từ nông thôn ra thành phố học đại học không dễ dàng, đứa bé kia vốn là hy vọng của cả nhà.
Tin tức này khiến người ta phải buồn bã rơi lệ.
Bình luận bên dưới cũng vô cùng tàn ác, có người nói già nhưng tâm không già, trâu già gặm cỏ non, sao thiên lôi không đánh chết lão súc sinh này đi. Có người nói đúng là có tiền mua tiên cũng được, làm chuyện này mà vẫn không bị bắt. Thậm chí còn có người nói một cây làm chẳng nên non, nữ sinh viên này xinh đẹp như thế, chắc chắn cũng không phải kẻ tốt lành gì, nói không chừng còn bán sắc vì việc nghiên cứu thì sao?
Lời nói có thể giết người, người làm thầy có bê bối này đúng là trí mạng.
Vào trong phòng, thấy La giáo sư ngồi co ro, ta liền đặt cốc nước mơ chua của Trình Tinh Hà trước mặt hắn, bảo hắn buông lỏng một chút.
Hiển nhiên đã lâu rồi La giáo sư không được đối xử như vậy, trong mắt tràn đầy vẻ biết ơn. Hóa ra là do tin tức này mà lúc hắn đi mua sữa đậu nành đã bị bà chủ hắt bã đậu, nói cặn bã chỉ xứng với bã đậu. Lúc ra công viên đánh Thái Cực Quyền, những người già khác vừa thấy hắn đều tản ra, nói không chịu nổi loại người này. Lúc ra đường còn bị người lạ đè xuống đánh, nói mẹ nó gặp lão già háo sắc này lần nào sẽ đánh lần đó.
Nói đến đây, hắn không cầm được rơi nước mắt như mưa, sau đó lau mặt nói ngại quá, ban đầu đến đây cũng chỉ muốn thử một chút, không ngờ ta lại có thể giúp hắn. Nhưng sau đó lại khó hiểu:
"Lý đại sư, có nhiều người đến cầu xin ngươi như vậy, vì sao ngươi lại chọn trúng ta?"
Thật ra rất đơn giản, giữa trán La giáo sư có vầng sáng màu vàng.
Màu vàng này không giống với loại khí cấp hoàng của chúng ta, đây là ánh sáng công đức, chứng tỏ cả đời La giáo sư đều làm chuyện tốt. Mà ánh sáng công đức không dễ kiếm, nếu thật sự từng làm chuyện súc sinh kia, ánh sáng công đức sẽ tắt ngóm, tuyệt đối không thể sáng như vậy được.
Chứ đừng nói đến mệnh cung của hắn rất rộng, dưới cằm đầy đặn, chứng tỏ hắn là người lương thiện, không phải loại người như vậy.
La giáo sư nghe thế thì run rẩy nói:
"Cả đời ta đã chăm sóc vô số người bệnh, chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, chỉ có đại sư ngươi là nhận ra được! Nếu đại sư có thể giúp ta lần này, ta nguyện ý dâng tặng toàn bộ của cải!"
Ta bảo hắn đừng kích động, có chuyện gì cứ nói từ từ, ta sẽ không đòi hỏi nhiều.
Chúng ta nhất định phải giúp người có ánh sáng công đức, dù là không lấy tiền, vì giúp loại người này sẽ được tích lũy rất nhiều công đức.
Lúc này La giáo sư mới kể lại, chuyện kỳ lạ kia bắt đầu xuất hiện vào một đêm nọ.
Con cái của La giáo sư đều ở nước ngoài, vợ hắn cũng ra nước ngoài trông cháu. Bình thường hắn chỉ sống một mình, nhưng rạng sáng ngày đó, hắn bỗng nhiên tỉnh lại, tiếp đó nghe được có tiếng nói ngoài cửa:
"Đóng cửa sổ, kéo rèm cửa."
Điều này khiến La giáo sư bị dọa giật mình, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ có trộm?
Nhưng La giáo sư mở cửa lại thấy không có ai bên ngoài cả.
La giáo sư cảm thấy có thể là mình nghe nhầm, liền quay về giường, thế nhưng giọng nói kia vẫn vang lên ngoài cửa:
"Đóng cửa sổ, kéo rèm cửa."
Giọng nói kia bén nhọn không giống tiếng người, khiến người ta phải rùng mình.
Người đã chứng kiến vô số chuyện sinh lão bệnh tử như La giáo sư cũng phải sợ, không tự chủ được đóng cửa sổ lại.
Quả nhiên vừa đóng cửa xong, giọng nói kia đã biến mất.
La giáo sư đang định đi ngủ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng vang lớn hơn - như có thứ gì đó đang huých vào cửa sổ muốn vào bên trong!
La giáo sư vô cùng sợ hãi, muốn kéo rèm cửa sổ ra xem, nhưng lại không dám. Âm thanh kia càng ngày càng mạnh, không biết qua bao lâu mới biến mất. Đến buổi sáng hôm sau La giáo sư mới dám nhìn, không ngờ bên ngoài cửa kính lại có dấu vết thật - có rất nhiều dấu dầu trơn hình bầu dục.
La giáo sư nghĩ nửa ngày cũng không biết đây là cái gì, đến khi nghĩ ra được thì dựng hết cả tóc gáy - nếu tì trán vào kính hoặc gương sẽ có dấu vết như thế này!
Chẳng lẽ...có người húc đầu vào cửa sổ của hắn? Nhưng hắn đang ở trên tầng ba!
La giáo sư vẫn không thể giải thích được chuyện này, lại nghĩ tiếng động đó lớn như thế, liệu hàng xóm có biết không? Nhưng hỏi hàng xóm đều nói là không nghe thấy tiếng gì - còn có một người hàng xóm trước kia bị bệnh thần kinh suy yếu, tằng hắng một cái cũng có thể đánh thức hắn, hắn cũng nói có lẽ là La giáo sư gặp ác mộng.