Chương 86: Đa Nhân Cách
Nếu ai gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế sẽ đều thấy không thoải mái, La giáo sư khuyên mình đừng suy nghĩ nhiều. Kết quả đến ngày hôm sau, nửa đêm hắn lại tỉnh, nghe thấy giọng nói hôm qua vang lên, nhưng đã suy yếu hơn hôm trước rất nhiều:
"Trùm kín đầu, đừng thò đầu ra…"
La giáo sư có kinh nghiệm hôm qua, lập tức đắp chăn lên đầu.
Kết quả vừa trùm lên không lâu đã nghe thấy hình như có người đi vào trong phòng - là tiếng chân trần!
La giáo sư nào dám thò mặt ra, còn không dám thở!
Hắn nghe thấy tiếng bước chân kia quanh quẩn bên giường hắn giống như đang muốn tìm hắn, nhưng lại không tìm được. Tiếng bước chân kia cũng kéo dài gần một đêm, còn kèm theo tiếng lục lọi, khiến La giáo sư sợ đến mức đổ mồ hôi ướt đẫm ga giường.
Ngày hôm sau hắn thấy trên sàn nhà có vô số dấu chân dầu mỡ, mà tất cả cửa tủ đều b mở!
Hắn kiểm tra qua, không thấy mất thứ gì cả.
Nếu là trộm thì sao phải làm như vậy?
La giáo sư nhịn không được, đã lắp một cái camera trong phòng khách.
Đêm hôm đó, quả nhiên giọng nói kia lại xuất hiện:
"Ngày mai đừng đến trường, ngày mai đừng đến trường."
Mà giọng nói kia càng ngày càng tệ, có vẻ càng ngày càng suy yếu.
La giáo sư lập tức đi xem camera, nhưng xem xong hắn lại càng sợ hơn - ngoài cửa căn bản không có bất kỳ cái gì, vậy giọng nói kia từ đâu ra?
Ngày mai là buổi lễ tốt nghiệp, còn có sinh viên muốn hỏi việc nghiên cứu, dù trong lòng La giáo sư rất bất an, nhưng nhất định phải đến trường.
Kết quả đến trưa, nữ sinh viên kia vừa vào phòng, bỗng nhiên cười với La giáo sư.
Nụ cười kia vô cùng quỷ dị, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, ánh mắt lại lạnh như băng.
Bình thường sinh viên này rất hướng nội, La giáo sư còn tưởng rằng nàng đang khẩn trương, liền bảo nàng thả lỏng một chút, chắc chắn sẽ cố hết sức giúp đỡ. Mà nữ sinh viên kia lại nói một câu không đầu không đuôi:
"Cuối cùng cũng tìm được ngươi."
La giáo sư nghe không hiểu, ngày nào mình cũng đi làm, rất khó tìm sao?
Còn chưa hiểu ra thì nữ sinh viên kia đã túm lấy hắn, muốn đẩy hắn ra khỏi cửa sổ.
La giáo sư giật nảy mình, đương nhiên sẽ chống cự - mặc dù La giáo sư đã hơn sáu mươi, nhưng rất hay rèn luyện thân thể, đáng lẽ ra phải khỏe hơn nữ sinh viên kia. Nhưng không ngờ nữ sinh viên kia lại rất mạnh, La giáo sư giãy gụa kiểu gì cũng không được!
Đến khi La giáo sư sắp bị đẩy xuống, giọng nói lanh lảng kia bỗng nhiên vang lên:
"Đã bảo ngươi đừng đến, ngươi lại không nghe."
Tiếp theo nữ sinh viên kia bỗng nhiên bước hụt, rơi từ trên tầng xuống!
La giáo sư vươn tay ra muốn kéo nàng về, nhưng căn bản không kịp - đồng thời La giáo sư có một loại cảm giác, nữ sinh viên kia không phải người bình thường, mà giống như bị cái gì đó bám vào.
Vì vừa rồi giằng co, đương nhiên quần áo nàng sẽ không chỉnh tề, cộng thêm lúc ấy là buổi lễ tốt nghiệp, vô số con mắt thấy được chuyện này, “tội lỗi” của La giáo sư đã được chứng thực.
Chuyện này vốn có đủ nhân chứng vật chứng, La giáo sư chắc chắn sẽ bị bắt. Nhưng nói đến cũng khéo, chỗ đó vừa vặn có camera, về sau cảnh sát tra án phát hiện mới giải trừ hiềm nghi cho La giáo sư.
Đáng tiếc chuyện này đã sớm bị truyền ra, phụ huynh sinh viên đều đến kháng nghị, nói tuyệt đối không cho phép loại người bại hoại này tiếp tục giảng dạy cho con mình, nhất định phải đuổi ra khỏi hàng ngũ giáo viên.
Lãnh đạo trường học rất khó xử, La giáo sư quen biết họ nhiều năm, đành bảo các ngươi không phải bối rối, ta sẽ từ chức.
Nhưng chuyện này lại bị đồn thành hắn bị đuổi việc, nếu không có tội thì sao phải làm vậy, hắn chính là hung thủ.
Có thể nói La giáo sư đã gặp phải tai họa bất ngờ, con cái bạn già ở nước ngoài cũng không tin hắn, thậm chí bạn già còn tức đến mức cao huyết áp, tuyên bố muốn về nước ly hôn, không chịu nổi người này.
La giáo sư không còn cách nào nữa, mấy ngày nay hắn không hề nghe thấy giọng nói kia, nhưng đêm qua giọng nói kia lại yếu ớt vang lên.
"Đi tìm Lý Bắc Đẩu, nếu không ngươi không sống được qua ngày mai."
…
Ta sửng sốt, rốt cuộc đó là thứ gì, sao lại biết ta? Chuyện linh quy ôm trứng cũng không thể để ta nổi tiếng như vậy chứ? Hơn nữa tối hôm qua, ta còn chưa nổi tiếng mà!
La giáo sư lau nước mắt, nói tiếp:
"Vốn dĩ ta cảm thấy với tai tiếng này của mình, có tới ngươi cũng sẽ không giúp ta, cho nên chỉ đến để thử vận may. Hơn nữa vừa đến đây thấy có nhiều người tới tìm Lý đại sư, lại càng cảm thấy không có hy vọng. Nhưng không ngờ rằng ngươi lại muốn giúp ta, ta thực sự là..."
Nói đến chỗ này, La giáo sư đột nhiên nhớ ra:
"Đúng rồi, Lý đại sư, rốt cuộc giọng nói kia từ đâu đến? Nó vừa báo trước, vừa hại người, rốt cuộc là đang giúp ta, hay là..."
Trình Tinh Hà ở bên cạnh gật đầu:
"Ta cảm thấy có lẽ thứ đó bị tinh thần phân liệt."
La giáo sư liền uốn nắn hắn, nói cái đó gọi là đa nhân cách.