Chương 87: Ông Cụ
La giáo sư đã làm vô số việc tốt tích đức, nhưng sát khí kia lại quấn lên theo ánh sáng công đức, giống như hắn làm việc tốt nào đó nhưng lại không được báo đáp, ngược lại còn bị cái không tốt bám theo. Ta nói nếu muốn biết chính xác thì ta phải đến nhà ngươi xem trước đã.
La giáo sư vô cùng kích động, vội vàng đứng lên dẫn đường.
Ta khoát tay nói chắc chắn sẽ đến trong ngày hôm nay, nhưng mà ta phải đến thăm ông cậu ba trước đã - hắn mới phẫu thuật xong, ta cảm thấy không yên tâm lắm.
La giáo sư nghe vậy thì rất ân cần hỏi thăm triệu chứng, lại xem qua mấy báo cáo giải phẫu, nói chắc hẳn ông lão không có vấn đề gì. Ta liền thuận tiện hỏi hắn có cách gì tốt để giải quyết bệnh đãng trí tuổi già không?
La giáo sư nghe ta nói vậy thì sững sờ, sau đó xem CT chụp vết thương lúc ngã của ông cụ, lẩm bẩm nói:
"Không giống bệnh đãng trí tuổi già lắm..."
Cái gì? Ông cụ không bị đãng trí, chẳng lẽ là đang giả ngốc sao?
Nhưng thái độ của La giáo sư rất cẩn thận, nói vì chưa được gặp bệnh nhân nên không nói chính xác được, có lẽ là mình nhìn nhầm. Ta nghe vậy liền yên tâm, cũng không nghĩ nhiều - đang yên đang lành ông cụ giả ngốc làm gì.
La giáo sư đến bệnh viện huyện với chúng ta - có rất nhiều bác sĩ ở đây là học sinh của hắn, trước kia hắn đến bệnh viện huyện được vô số người chào hỏi, nhưng bây giờ thì hay rồi, những người này vừa thấy hắn đều giả vờ như không thấy, có người còn tỏ ra chính nghĩa xì vài tiếng.
Tuy La giáo sư tỏ ra đã quen rồi, nhưng thật ra vẫn luôn nở nụ cười khổ.
Đến phòng bệnh, hộ công thấy ta tới thì rất vui:
"Ca, ông cụ tỉnh rồi!"
Cái gì, ta lập tức vui vẻ, đồng thời lại có chút tiếc nuối. Tiếc rằng hôm qua ta không có ở đây, nếu người đầu tiên ông cụ thấy sau khi tỉnh lại là ta thì tốt biết bao nhiêu.
Quả nhiên ông cụ đang tựa vào giường bệnh ăn tào phớ, thấy ta tới thì vội giấu đi giống như sợ ta cướp của mình vậy.
Ta vui vẻ nói bây giờ ta có tiền rồi, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Ông lão nghe vậy thì nghiêm túc nói:
"Vậy ngươi cũng mua một phần cho Hằng Nga, không phải ta còn phải lên cung trăng chơi sao! Nàng bảo ta mang cho nàng - đúng là không cãi được phụ nữ mà!"
Ta gật đầu:
"Không thành vấn đề, cũng mang cho thỏ ngọc và Ngô Cương luôn!"
"Không cho Ngô Cương."
Ông cụ sa sầm mặt lại:
"Tên nhóc kia muốn cướp Hằng Nga với ta! A, đúng rồi, ngươi gọi Cân Đẩu Vân đến cho ta, ta ngồi trên đó, đứng bay đau lưng lắm."
Ta thầm nói đây không phải bệnh đãng trí tuổi gì thì là gì, liền nhìn La giáo sư một cái, nhưng La giáo sư lại trầm tư không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chơi với ông cụ một lát, ta vui vẻ đi theo La giáo sư đến nhà hắn. Vừa xuống tầng một bệnh viện, ta đã cảm thấy chỗ này có rất nhiều âm khí, ngay cả ta cũng phải sợ run người.
Ta nhìn quanh tầng một, thấy một chiếc xe van đang chất đồ, hình như là xe tang, nhưng người chết bình thường sẽ có âm khí mạnh như vậy sao? Chẳng lẽ gần đây có rất nhiều người chết? Nhưng mà ta còn vội đến nhà La giáo sư, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Căn hộ của hắn không gần bệnh viện huyện lắm, chúng ta phải đi xe bus.
Dạo gần đây ta không được nghỉ ngơi nhiều, vừa lên xe không bao lâu đã thiếp đi trong cơn gió mát mùa hè thổi vào cửa sổ.
Trong mơ, Tiêu Tương lại xuất hiện, quả nhiên khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, xinh đẹp đến mê người!
Ta không nhịn được sờ lên mặt nàng, nàng mỉm cười nói với ta:
"Bắc Đẩu, dạo này ngươi làm chuyện gì cũng rất giỏi."
Ta nói, còn không phải bởi vì ngươi giúp ta ư.
Nếu không phải nàng bảo ta phải túm lấy cái đuôi thì sao ta có thể nghĩ ra được.
Tiêu Tương lắc đầu, rất nghiêm túc nói:
"Không, bởi vì ngươi là người được tuyển chọn."
Ta sững sờ, Giang Qua Tử cũng nói y như vậy! Ta vội hỏi nàng vì sao lại chọn trúng ta?
Tiêu Tương mỉm cười, nói về sau ngươi sẽ biết - bây giờ nói cho ngươi, ngươi sẽ sợ.
Ta còn có thể sợ chính ta chắc?
Tiêu Tương lại chuyển đề tài, nhìn ra sau lưng ta, có chút hoài niệm nói:
"Thất Tinh Long Tuyền, đã lâu không gặp."
Ta liền hỏi nàng cũng biết thanh kiếm này ư?
Vẻ mặt Tiêu Tương lạnh lẽo:
"Ta đã từng phải chịu khổ vì nó, không ngờ đời này nó lại rơi vào trong tay ngươi."
Chịu khổ?
Ta chợt nhớ ra - sau khi ta giết con rùa, tướng quân kia đã làm một động tác kì quái. Lúc ấy ta không hiểu được, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như là động tác rút kiếm ra!
Có phải ý hắn là muốn đưa thứ này cho ta để cảm ơn ta đã giết rùa không?
Ta liền hỏi Tiêu Tương, có phải người quen cũ của ngươi là tướng quân kia không?
Tiêu Tương nghe xong thì cười lạnh một tiếng:
"Hắn còn chưa xứng, người quen cũ của ta là lão già kia..."
Nói tới đây, Tiêu Tương lại chuyển đề tài:
"Biết quá nhiều sẽ khiến ngươi gặp nguy hiểm, ngươi yên tâm, ta sẽ không để hắn động vào ngươi đâu."
Ta càng nghe càng khó hiểu, lão già? Giang Qua Tử?