Chương 88: Món Ngon
Tiêu Tương lạnh nhạt nói:
"Ta sẽ để ý đến ngươi, nếu ai dám động vào ngươi, ta sẽ giết hắn."
Lời này đúng là vô cùng bá đạo, thế nhưng...lại khiến người ta rùng mình.
"Đúng rồi."
Tiêu Tương nói tiếp:
"Nếu hôm nay có người hỏi ngươi ngươi muốn thù lao gì, ngươi đừng từ chối, cứ nói ta muốn ngươi nợ ta một cái mạng."
Nàng đang nói đến La giáo sư? Nợ mạng là sao? Chẳng lẽ ta sẽ bị thương nặng, cần La giáo sư cứu ta?
Thấy ta đồng ý, hiển nhiên Tiêu Tương rất vui vẻ, nói:
"Bắc Đẩu, rất nhanh chúng ta sẽ có thể gặp mặt."
Ta nhìn dáng vẻ mông lung xinh đẹp của nàng, bỗng nhiên rất muốn hôn nàng, nhưng đúng lúc này hình như có người đẩy ta một cái, mở mắt ra thấy là Trình Tinh Hà, xe bus đã đến trạm.
Tên này chỉ biết phá hỏng chuyện tốt của ta thôi.
Hắn híp đôi mắt trong veo lại:
"Tiểu ca, ngươi mơ thấy món ngon gì vậy? Là chân giò hay là xiên nướng?"
"Là sao?"
"Ngươi chảy nước miếng dài ba mét."
La giáo sư cũng cười, ta vội vàng lau miệng, mặt đỏ tới mang tai xuống xe.
Chỗ này rất xa huyện, ngày nào cũng phải đi làm xa chắc chắn là vô cùng vất vả.
Căn chung cư kia cũ kỹ gần bằng nhà ông cậu ba ta, nhưng khung cảnh rất yên tĩnh, xung quanh trồng toàn ngô đồng che khuất bầu trời, mùa hè đi dưới tán cây vô cùng thoải mái.
Hôm nay ta chỉ còn lại một cơ hội xem khí, quyết định sẽ dùng tiết kiệm chút, vào nhà rồi tính sau, cho nên cũng không xem khí cho nơi này.
Nhưng chỉ cần xem hình cũng đã nhìn ra, ở đây có một cây cầu như cầu vồng vắt ngang qua. Nơi này còn có linh khí, rất thích hợp để nghiên cứu, bác sĩ ở là hợp lí nhất. Chỉ có một vấn đề - hoa vượng người không vượng, hoa cỏ cây cối trong khu nhà này rất tươi tốt, người ở đây chắc hẳn cũng không giàu có gì.
Đến nhà La giáo sư, ta sững sờ - dù sao La giáo sư cũng là người giành giải Grammy thành tựu trọn đời, sao lại ở nơi ọp ẹp như vậy? Gần như không trang trí gì cả, ngoại trừ một giá sách lớn thì còn chẳng có mấy đồ dùng cơ bản, cả căn phòng gần như trống rỗng.
La giáo sư cười với ta:
"Trong nhà mộc mạc, ngại quá, trước kia ta có nhà nhưng lại hay ăn cơm ở chỗ làm, con cái lại không cần ta chăm nom, giữ nhiều tiền cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên toàn dùng để mua sách, quyên góp cho trẻ em nông thôn, còn đâu không để ý đến mấy cái khác lắm."
Hóa ra hắn cũng tới từ nông thôn, trước kia có người từng tốt bụng quyên góp cho hắn, hắn mới có thể lên đại học, ở lại thành phố. Chọn nghề y cũng là muốn dựa vào năng lực của mình để đền đáp lại xã hội, đây đều là điều hắn nên làm.
Khó trách hắn lại có nhiều công đức như vậy, kiểu gì ta cũng phải giúp hắn chuyện này - nói không chừng có thể tăng cấp, một ngày nhìn khí mấy lần thì sao. Hơn nữa nếu hắn là người tốt, cho dù không nhận được bất cứ đền đáp nào, ta cũng đồng ý giúp hắn.
Trong lúc nói chuyện ta đã quan sát qua bố cục nhà hắn.
Căn phòng này rất rộng rãi thoáng đãng, rộng rãi bằng phẳng như tấm lòng La giáo sư vậy, đúng là không có vấn đề gì.
Đến khi dùng cơ hội quan sát khí cuối cùng, ta lập tức sững sờ.
Trên tường, trên sàn nhà toàn là sát khí đen sì, tất cả đều có hình dấu chân và dấu tay - trong mắt ta, cứ như có một người dính đầy tro than lăn lộn khắp nơi vậy.
Mà sát khí này vừa đen vừa đậm, oán khí đáng sợ, hơn nữa ta chưa bao giờ thấy màu đen nào lại bóng nhẫy như vậy cả.
Tà vật gì bóng nhẫy?
Ta liền bảo Trình Tinh Hà kiểm tra, tên này lại đưa tay đòi tiền theo bản năng, kết quả còn chưa mở miệng đã bị ta đập cho một cái.
Hắn lau miệng, oan ức nhìn xung quanh một lần, kết quả liền nhíu mày:
"Đúng là không phải đa nhân cách - trong phòng có hai thứ."
Hai thứ?
"Một đứa bé bẩn thỉu, còn một thứ gì đó có đuôi rất dài, ta không biết."
Ngay lúc này, ta thấy được một luồng khí xanh cực kỳ yếu ớt từ trong khe cửa.
Cái gì có đuôi dài? Đứa bé bẩn thỉu là ai?
Ta liền hỏi La giáo sư có manh mối gì không? La giáo sư khó hiểu lắc đầu, nói hắn không biết gì về hai thứ này cả!
Mà lúc này, ta bỗng cảm giác Thất Tinh Long Tuyền trên lưng đột nhiên kêu lên “vù vù” như tiếng ong mật vỗ cánh - ở phía bắc ta, cũng chính là vị trí của La giáo sư!
Cùng lúc đó, Trình Tinh Hà bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Tiểu ca, đứa trẻ bẩn thỉu kia đang ở phía bắc ngươi, sắp bò lên vai ngươi rồi!"
…
Đây chính là thứ hại người.
Ta cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra chém về phía vị trí kia - lại nói cũng kỳ lạ, đây là lần đầu tiên ta sử dụng Thất Tinh Long Tuyền, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc rất khó hiểu, cứ như đã làm như thế vô số lần vậy.
Đây chính là mới gặp mà như đã quen từ lâu?