Chương 89: Chỉ Là Lời Nói Đùa
Một tiếng xé gió "xoẹt" sắc bén lướt qua, ta ngửi thấy một mùi chết chóc vô cùng dầu mỡ - hơn nữa, ta còn có cảm giác giống như đã chém trúng cái gì đó.
Trình Tinh Hà lập tức nói:
"Nó chạy rồi! Cửa sổ!"
Bây giờ là mùa hè, nhà ai cũng mở cửa sổ. Ta đi tới đó xem khí, màu sắc trước mắt bắt đầu không chính xác nữa, chỉ có thể nhìn bằng mắt thường, trên cửa sổ có dấu chân mới mẻ bẩn thỉu, giống như nhảy từ trên cửa sổ xuống vậy.
Lúc này một tiếng “rắc” vang lên, cái ghế trúc đốm bên cửa sổ bị chẻ thành hai nửa, giống như một quả dưa hấu bị bổ đôi vậy.
Ta sửng sốt, có chuyện gì vậy, đâu có ai động vào cái ghế này, chẳng lẽ…
Quả nhiên, Trình Tinh Hà chạy tới nhìn kỹ nhìn, sau đó xấu xa cười:
"Tiểu ca, đền tiền đi."
Mặc dù ta chém về hướng này, nhưng rõ ràng còn cách rất xa - lại nói trúc đốm vô cùng cứng rắn, lấy sức lực của ta cho dù có chém vào thật thì cũng không thể cắt đôi ra dễ dàng thế được!
Ta cũng nhìn vết nứt trên cái ghế trúc, lập tức dựng cả tóc gáy - vết cắt rất mượt, không có một chút gai góc nào!
Là kiếm khí của Thất Tinh Long Tuyền?
Đúng thật, có thể trấn mộ tướng quân lâu như vậy, nghĩ cũng biết không phải thứ hiền lành gì, nhưng mức độ sắc bén của nó đã vượt qua sức tưởng tượng của người ta rồi!
Trình Tinh Hà liên tục chép miệng:
"Đáng tiếc, đáng tiếc, bản lĩnh của ngươi không đến nơi đến chốn, vừa rồi mới chỉ làm chân đứa trẻ kia bị thương, nếu ngươi có thể hoàn toàn thể hiện được hết năng lực của Thất Tinh Long Tuyền, chắc mấy loại cô hồn dã quỷ đó đụng phải sẽ hồn phi phách tán ngay."
Vừa nói vừa cười đểu với ta:
"Ta thấy một tên cấp hoàng như ngươi dùng đồ tốt như vậy cũng là phí của trời, không bằng đưa cho ta đi."
Ta nói có phải lần trước ngươi bị đứt tay vẫn chưa đau đúng không?
Trình Tinh Hà nhớ tới vết thương kia của mình còn chưa lành lặn, vội vàng sợ hãi né về phía sau mấy bước:
"Đừng để nó nổi điên lên, ta chỉ nói đùa thôi."
Nhưng Trình Tinh Hà nói cũng có lý, một tên cấp hoàng như ta còn có thể dùng Thất Tinh Long Tuyền chém ra được như thế, vậy nếu tăng cấp thì chẳng phải thứ này còn lợi hại hơn sao?
La giáo sư làm khoa học cả đời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiêu "cách không đả ngưu” này, cho nên phải trợn mắt nhìn nửa ngày. Nhưng hắn còn chẳng thấy quỷ đâu thì điều này cũng không lạ lắm, bây giờ mới kịp phản ứng, vội vàng nói:
"Đại sư, ngươi đừng nên để trong lòng, ta cũng biết tốt xấu, ngươi đang giúp ta, sao ta có thể đòi ngươi bồi thường được - đúng rồi, đó là thứ gì vậy?"
Thất Tinh Long Tuyền đã hết rung động, chắc hẳn thứ kia đã trốn xa.
La giáo sư vô cùng vui vẻ:
"Vậy...có phải ta sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa không?"
Ta lắc đầu một cái:
"Vật kia rất tà, nếu đã để mắt tới ngươi thì chắc chắn phải lấy được mạng ngươi mới thôi. Lại nói lần này bị ta chém, nhất định sẽ ghi hận trong lòng, sẽ còn trở lại."
Sắc mặt La giáo sư tái mét.
Trên mệnh cung của hắn có một nếp nhăn ở vị trí chính giữa, được gọi là "đoạn mệnh văn", có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được kiếp nạn này qua hôm nay, hoặc là qua hôm nay sẽ phải chết, lời "dự đoán" đó không sai chút nào.
Cho nên hôm nay chắc chắn đứa bé dầu mỡ kia sẽ còn quay lại, huống chi nó phải báo thù, chúng ta chỉ có thể ở đây ôm cây đợi thỏ.
Trình Tinh Hà lập tức chen miệng:
"Ngươi đã biết đó là cái gì rồi sao?"
Ta nhìn chằm chằm vết dầu mỡ kia:
"Tám chín phần mười, La giáo sư, nhà ngươi có dấm gạo không?"
La giáo sư vội vàng gật đầu, cầm một chai tới cho ta:
"Hóa ra đại sư là người Sơn Tây?"
Hả? Không phải tự dưng ta muốn uống dấm, mà muốn dùng dấm để kiểm tra xem suy đoán của ta có phải là thật hay không.
Ta mở nắp chai dấm ra, nhỏ lên trên dấu chân kia. Quả nhiên dấu chân dầu mỡ đó đang từ bẩn thỉu nửa trong suốt, đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm!
La giáo sư làm y học cả đời, nhìn một cái liền nhận ra:
"Đây là...máu?"
Xem ra ta không đoán sai, đứa trẻ kia là tiểu quỷ, được nuôi bằng phương thuật âm diện.
La giáo sư nghe không hiểu, hỏi ta cái gì là phương thuật âm diện?
Ta liền nói cho hắn nó gần giống với ăn cơm âm dương, cũng được chia ra thành dương diện và âm diện. Cái gọi là dương diện chính là góp nhặt công đức tăng thực lực lên, thay trời hành đạo giống chúng ta, mà âm diện lại là lợi dụng phương thuật xấu xa, thương thiên hại lý để đạt được mục đích riêng. Nói một cách đơn giản thì tiên sinh dương diện là người tốt, tiên sinh âm diện là người xấu.
La giáo sư cái hiểu cái không gật đầu, hỏi ta:
"Đại sư, còn có thể nuôi được thứ đó sao?"
Đúng là có thể nuôi, nhưng phương pháp vô cùng tàn nhẫn.
Phải dùng một thai nhi khỏe mạnh, để ở trong bụng mẹ được bảy tháng lẻ bảy ngày rồi mổ bụng lấy ra - lúc này nhất định phải đảm bảo đứa bé vẫn còn sống, sau đó cắm chín cây châm lên chín huyệt trên đầu thai nhi, treo ngược lên để nó chết từ từ. Sau đó chọn một hung thi chết yểu, mổ xẻ bụng rót dầu thi vào, ngâm thai nhi ở trong đó đủ bốn mươi chín ngày sẽ tạo ra được loại tiểu quỷ này.