Chương 90: Mèo Thần
Sở dĩ trong nghề chúng ta có câu một không chọc nhỏ, hai không chọc già là bởi vì trẻ con người già có oán khí lớn nhất - đứa trẻ còn chưa được hưởng thụ thú vui nhân gian đã chết, đương nhiên sẽ có rất nhiều oán khí, nhất là đứa bé có cơ thể khỏe mạnh, rõ ràng có thể có cơ hội đi tới thế gian nhưng lại bị chết yểu thì sẽ còn lợi hại hơn.
Nhưng mà nó không có cách trả thù người nuôi nó, ngược lại còn phải làm việc cho người đó - ba hồn bảy phách của nó đều bị mấy cây châm khóa ở trong thi thể, mặc dù có thể tự do hoạt động, nhưng thi thể lại ở trong tay chủ nhân. Cho dù nó có thành tiểu quỷ thì cũng sẽ bị người ta khống chế như một con rối, chủ nhân bảo nó làm gì thì chắc chắn nó phải làm cái đó.
Dù sao đứa trẻ còn chưa ra đời, căn bản không biết cái gì là thiện ác thị phi, rất dễ khống chế, hơn nữa lòng trả thù cũng rất mạnh.
Mà thi dầu trên người tiểu quỷ là của những người khác nhau, cho nên loại tiểu quỷ này được gọi là tiểu quỷ thi dầu, chia làm dầu bảy người, dầu mười bốn người vân vân. Lợi hại nhất là dầu bốn mươi chín người, được luyện ra từ dầu của bốn mươi chín hung thi.
Cho nên tiểu quỷ kia mới dầu mỡ như vậy, mà dấm được làm ra từ gạo, từ xưa đến nay ngũ cốc luôn được dùng để tế trời, có thể trừ tà, vừa gặp thi dầu sẽ hóa máu, luôn được dùng để kiểm tra thi dầu.
Càng có nhiều dầu người thì tiểu quỷ được nuôi ra sẽ càng hung, nhưng cách luyện chế cũng càng khó, dầu bốn mươi chín người cực kỳ hiếm thấy, chỉ có cấp thiên mới có thể đối phó được.
Chỉ dựa vào đống thi dầu và sát khí vừa rồi, ta đánh giá tiểu quỷ kia hẳn ở mức dầu mười bốn người, cái này đã hiếm thấy lắm rồi. Loại tiểu quỷ này có năng lực rất mạnh, thậm chí có thể bám vào người, chắc là nó hại chết nữ sinh viên nhảy lầu kia.
Cho nên lấy năng lực bây giờ của ta, Thất Tinh Long Tuyền chỉ có thể chém nó bị thương mà thôi, bởi vì thứ này không dễ đối phó lắm.
La giáo sư nghe thấy phương pháp luyện chế này thì run rẩy:
"Còn có chuyện tàn nhẫn như vậy ư, sao họ có thể xuống tay với một đứa bé còn chưa biết nói chuyện chứ?"
Trên thế giới này có quá nhiều người bí quá hóa liều, cũng chẳng có gì là lạ, ông cậu ba của ta còn từng kể cho ta nhiều chuyện tàn nhẫn hơn cơ.
Sau đó La giáo sư hỏi ta:
"Nhưng tại sao nó phải hại ta?"
Còn phải hỏi sao, hiển nhiên La giáo sư đã đắc tội với ai đó. Ta bảo hắn nghĩ thật kỹ, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra được.
Không còn cách nào cả, chỉ có thể chờ thôi. Mà lúc này ta chợt nhớ ra - không phải ở đây còn có một cái đuôi dài sao? Ta bảo Trình Tinh Hà nhìn xem thứ đó ở đâu? Nếu có thể tìm được nó thì chắc chắn có thể hỏi được manh mối.
Huống chi vật này lại biết ta, ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc nó là cái gì.
Trên đời không có tự nhiên mà hận, cũng không có tự nhiên mà yêu, thứ có cái đuôi dài đó nhiều lần nhắc nhở La giáo sư tránh khỏi tai họa, hiển nhiên là muốn trợ giúp La giáo sư.
Nếu ta đoán không sai, âm thanh kia càng ngày càng yếu ớt là bởi vì lúc nó giúp La giáo sư chống lại tiểu quỷ đã bị thương nặng.
Đuôi dài, lại có linh khí màu xanh, ta nghi ngờ vật kia cũng là loại tinh quái nào đó giống Hôi Bách Thương và Tiểu Kim Hoa.
Trình Tinh Hà nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn chằm chằm góc tường giống như là tìm được:
"Ở chỗ này! Nhưng mà...hình như nó sắp chết!"
…
Ta vội để Trình Tinh Hà nói thử, thứ này rốt cuộc có hình dáng thế nào?
Trình Tinh Hà tinh thần tỉnh táo nói:
“Đã đến lúc thể hiện kỹ thuật thật sự rồi!”
Sau đó liền mở phần mềm vẽ trên điện thoại di động ra, thao tác mãnh liệt như hổ một hồi, ta vươn đầu nhìn thấy vậy, quả thật có kỹ thuật, so với vẽ Picasso còn trừu tượng hơn, thật sự là một họa sĩ có linh hồn.
Nhìn kỹ vật này, nó lại có thêm mấy cái đuôi, nếu hắn không vẽ sai, hẳn là tám cái!
Ta lập tức bảo Trình Tinh Hà cẩn thận xem lại thử, lỗ tai của vật này ngắn hay dài?
Trình Tinh Hà trừng mắt, bảo ta cẩn thận nhìn xem, hắn vẽ sinh động vậy mà, là ngắn.
Đó là...Mẹ kiếp, ta không ngờ ta có thể đụng phải loại vật này!
Đây hẳn là miêu linh tám đuôi trong truyền thuyết!
Chẳng trách không giống như Tiểu Kim Hoa và Hôi Bách Thương có thể bị người ta nhìn thấy bản thể, đây là một loại linh miêu!
Trình Tinh Hà vừa nghe vậy, vỗ đầu nói:
“Ta đang bảo, sao lại quen mắt như vậy, thì ra là mèo thần Korin à!”
Mèo tám đuôi quả thật cũng có biệt danh gọi là mèo thần Korin, vì nó không phải tinh quái bình thường, nó tu tiên.
Có thể có người cảm thấy người tu tiên còn có thể tưởng tượng, động vật tu tiên quả thực có chút giật mình, thật ra trong truyền thuyết Phật Tổ đã từng nói, có thất khiếu như người đều có thể tu tiên, đương nhiên mèo cũng không ngoại lệ.
Mà cách một trăm năm, loại mèo này sẽ phải chịu mười một kiếp nạn, độ kiếp thành công sẽ mọc thêm một cái đuôi, cứ như vậy, đợi đến khi tu đủ chín mươi chín kiếp nạn, nó sẽ có chín cái đuôi, vậy là có thể thành tiên.