Chương 91: Đều Là Thiên Mệnh
Mèo tám đuôi chính là linh miêu đã tu luyện tám trăm năm.
Loại tu luyện này vô cùng khó khăn, cho nên mèo tám đuôi gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai thấy qua.
Nếu lúc này mèo tám đuôi chết, tu vi tám trăm năm kia sẽ thất bại trong gang tấc, toàn bộ xong rồi!
Nó và giáo sư La xưa nay không quen biết, tại sao vào lúc này lại muốn liều mạng để bảo vệ giáo sư La chứ?
Giáo sư La nghe xong, lại giống như nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên vỗ đùi:
“Đại sư, hình như ta đã biết vì sao nó bảo vệ cho ta rồi!”
Thì ra ông nội giáo sư La đã từng nói với hắn, có một hôm ông cố lên núi đốn củi thì gặp nạn lũ quét bất ngờ, vội vội vàng chạy xuống, trên đường xuống núi thì nhìn thấy chân sau của một con vật bị bẫy của thợ săn thú kẹp lại, đang giãy dụa tại chỗ, không thể động đậy, nhìn thấy đám người này, nó lập tức giãy dụa đứng lên, chắp hai tay lại giống như cầu cứu họ cứu mình.
Những người bạn đốn củi khác tự lo cho thân mình còn không xong, không ai chịu liếc mắt nhìn đến con vật kia, ông cố mắt thấy con vật kia liều mạng cầu cứu, trong mắt nó còn ngậm nước mắt, ông ấy không khỏi động lòng trắc ẩn, lũ quét lập tức tràn xuống, con vật này giãy dụa mãi cũng không ra được cũng sẽ bị dìm chết, vì thế ông ấy lập tức ngồi xổm xuống cởi bẩy cho nó.
Nhưng lũ quát bất ngờ tới rất gấp, tháo bẫy chẳng khác nào từ bỏ mạng sống của mình, những người bạn đốn củi cùng đều mắng hắn ngốc, cũng không ai giúp hắn mà chạy đi tất, hắn liền tự mình từ từ gỡ bẫy thú ra, ôm con vật kia vào trong ngực.
Vừa mới tháo xong, lũ quét kia lập tức vọt xuống, ông cố vốn định ôm con vật kia chờ chết, nhưng mơ màng lại cảm giác ra mình giống như bị người khác kéo đi, lơ lửng bay lên, rơi vào một cái cây to mà lũ quét không ngập nổi.
Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói hỏi hắn:
“Ngươi đã cứu mạng bổn tiên, ngươi muốn thù lao thế nào?”
Hắn cảm thấy mình giống như đang ở trong giấc mơ, vô thức trả lời:
“Ta không có mong đợi gì khác, chỉ hy vọng thế hệ con cháu sau này sẽ được bình an.”
Chờ tỉnh táo lại, lũ quét đã lui, hắn từ trên cây trèo xuống về nhà, thấy người nhà các đồng bạn đều đang khóc – tất cả những người đốn củi bỏ chạy kia đều bị lũ quét nhấn chìm.
Lúc này, hắn mới nhớ tới con vật kia không biết đã biến mất từ lúc nào, hắn nói với người trong nhà, e là gặp phải thần tiên trên núi, nhưng người trong nhà đều không tin, còn lấy chuyện này làm trò cười, cười trừng trăm năm.
Nói xong, giáo sư La lập tức nhìn ta:
“Khỏi phải nói, mặc dù tổ tiên nhà chúng ta đều nghèo, nhưng tất cả đều là chết thọ, nhà cửa bình an, chẳng lẽ...Chính là vì một câu nói, nó thật sự bảo vệ nhà chúng ta nhiều năm vậy sao?”
Đó là tất nhiên, mèo tám đuôi nổi tiếng nhất là giữ lời hứa.
Đồng thời đây cũng là vì người nhà họ La tự mình tích đức làm việc thiện, ví dụ như Giáo sư La có công đức sáng ngời, nếu không, mèo tám đuôi cũng không thể nào bảo vệ hắn thời gian dài như vậy.
Ta thoáng cái nhớ tới nhà Hòa Thượng, cũng là tổ tiên đi đốn củi gặp phải Khuy Thiên Thần Trắc Lý tiên sinh, mới lấy được mỹ nhân bụng lớn, xem ra nghề đốn củi này thật không tệ, xác suất đạt được kỳ ngộ còn lớn hơn việc ngồi trong văn phòng rất nhiều.
Giáo sư La vừa nghe vậy, hốc mắt đỏ lên, lập tức cúi đầu về phía Trình Tinh Hà và nói:
“Cảm ơn vị mèo đại tiên này đã liều mạng cứu ta, ngươi liều mạng từ bỏ tu vi lâu như vậy chỉ vì lời hứa này, ta thật sự là không đành lòng, rất áy náy!”
“Không cần đau lòng.”
Bỗng nhiên, trong căn phòng trống rỗng truyền đến một giọng nói sắc bén:
“Đây là kiếp cuối cùng của bản tiên, thành hay không, đều là Thiên Mệnh.”
Giọng nói đó quả thật rất...Đặc biệt, thực sự giống như giọng nói của một con mèo nói tiếng người!
Chỉ là giọng nói kia thật sự kèm theo hơi thở mỏng manh, giống như lời trăn trối trước khi chết vậy.
Ta thoáng cái lại nảy lên sự đồng cảm, ngay cả con người cũng rất khó dùng tính mạng đi giữ lời hứa, huống chi là mèo! Khó trách Hôi Bách Thương nói, động vật bọn chúng còn biết giữ lời hứa hơn con người.
Hôi Bách Thương...Tiểu Kim Hoa...Ta thoáng nảy ra một ý nghĩ, vội bảo Trình Tinh Hà nắm tay ta, ta muốn sờ sờ con vật kia.
Trình Tinh Hà bĩu môi, nói sao ngươi như thế mà vẫn chưa từng va chạm xã hội à, người ta cũng sắp chết rồi, ngươi còn có tâm trạng này, giống như bác gái đi đến đâu cũng muốn chụp ảnh lưu niệm vậy.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng hắn vẫn nắm tay ta đặt trên một vật.
Nói cũng kỳ quái, ta rõ ràng không thấy gì cả, nhưng thật sự có thể chạm tới một thứ, thứ kia lông xù, lông tuyến mềm mại, sờ lên rất thoải mái.