Lão Từ quỳ xuống trước mặt vị trí đó và cầu xin thần Kerbal nguôi giận, tên có nốt ruồi đen và gã đàn ông cường tráng nghe vậy liền cười khẩy một tiếng giống như đang nghe một trò đùa.
Vừa rồi Trình Tinh Hà đã dùng hết sức lực nên bây giờ hắn nằm bẹp trên cát và thở hổn hển, thấy ta không sao Ách Ba Lan mới thở phào nhẹ nhóm, Bạch Hoắc Hương không màng đến cơ thể nhớp nháp của ta vội chạy đến ôm chặt lấy ta, òa khóc:
“Dọa ta sợ chết khiếp...ta tưởng ngươi…”
Ta muốn vỗ lưng nàng an ủi nhưng thấy tay mình bẩn thỉu nên đành thôi:
"Không phải ta đã an toàn rồi sao? Người tuổi rồng sống lâu lắm."
Nghe vậy, Bạch Hoắc Hương ngẩng đầu trừng mắt với ta:
"Ta không tin..."
Nói được nửa câu, nàng nhìn ta đau xót và không thể nói nốt nửa câu còn lại.
Lúc này, Trình Tinh Hà đột nhiên đá ta một cái:
"Thất Tinh, ngươi xem ngươi xem, đó là cái gì!"
Ta nhìn qua vai Bạch Hoắc Hương và nhìn về phía Trình Tinh Hà đang chỉ, ta bỗng sửng sốt.
Đó là một cồn cát rất cao, không, đó là một ngọn núi.
Bây giờ ta không thể nhìn xa, nhưng ta có thể nhìn ra bằng cách nhìn vào hình dạng.
Các cồn cát vây quanh tạo thành hình chiếc đai ngọc dài và quấn quanh nó, đây gọi là đai ngọc tích tụ tiền tài.
Trong ngọn núi này có thứ giá trị.
Lão Từ ngẩng đầu nhìn về phía động Kim Ngân, hắn hơi sững sờ, sau đó quay mặt nhìn về phía chúng ta và thở dài, nhìn động Kim Ngân với vẻ mặt như đó là lối vào địa ngục.
Gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen thì lại vô cùng phấn khích khi biết đó là động Kim Ngân:
"Cuối cùng cũng tìm được rồi!"
Chúng ta đi về hướng đó, bây giờ chúng ta đã có kinh nghiệm nên hành trình diễn ra thuận lợi hơn so với lúc ban đầu...chỉ cần tìm Kule là được.
Càng đến gần động Kim Ngân, màu cát sa mạc càng khác thường...màu của nó còn đậm hơn so với màu cát khi chúng ta bị đám quỷ cát trành chặn đường.
Chứng tỏ quỷ cát trành ở đây vừa nhiều vừa lợi hại.
Cuối cùng cũng đến cửa sơn động, lão Từ liếm đôi môi khô khốc và nhìn ta:
“Ta đã cảnh cáo trước với ngươi, nơi này…”
Ta biết, ở đây có quái vật có lưỡi sắc như dao.
Trình Tinh Hà cũng trở nên căng thẳng:
"Chúng ta có nên quấn tay và chân trước không?"
Ta xua tay bảo không cần...ta đã chuẩn bị sẵn sàng, ta có vũ khí bí mật.
Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương rất phấn khích khi nghe vậy, họ cũng muốn xem ta đã chuẩn bị những gì, kết quả bọn họ ai nấy đều sững sờ khi thấy những gì ta lấy ra.
…
Là bao cá khô đó.
Trình Tinh Hà nhìn bao cá khô rồi quay sang nhìn ta như nhìn một kẻ ngốc:
"Thất Tinh, mọi khi ngươi rất nghiêm túc, sao hôm nay ngươi lại khác thường như vậy? Kho báu đang ở bên trong, ngươi đang đùa cái gì vậy?"
Ách Ba Lan vẻ mặt khó hiểu, Bạch Hoắc Hương dường như tin ta mù quáng, nàng trừng mắt với Trình Tinh Hà:
"Ngươi thì biết gì? Lý Bắc Đẩu trước nay không bao giờ làm những việc vô ích...ngoại trừ việc kết nghĩa huynh đệ với ngươi."
Trình Tinh Hà tức giận khi nghe vậy:
"Chê bai người khác hay ho lắm sao? Ngươi đúng là kẻ si tình...Được, ta không thèm đôi co với ngươi nữa, ta không muốn bị đầu độc."
Nói rồi hắn giật lấy một ít cá khô và ăn trước, nói rằng dù chết cũng phải làm một con ma no.
Ta giật lại và đánh vào tay hắn:
“Cái này không phải để cho ngươi.”
Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm vào con cá khô:
"Vậy để cho ai?"
Ngay cả tên có nốt ruồi đen và gã đàn ông cường tráng cũng bắt đầu thấy tò mò.
Ta nhìn về phía bãi cát trước mặt, lão Từ nhìn theo hướng mắt của ta và nhìn về phía bãi cát đó, vội nói:
"Chính là chỗ này, chỗ này có ma cát..."
Nói rồi, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi:
"Mới đầu đều là người đàng hoàng, sau này biến thành những bộ hài cốt và bị cuốn xuống trở thành quỷ cát trành!"
Trình Tinh Hà rất sợ chết, hắn không khỏi rùng mình.
Ta cũng đã nhìn ra...bay giờ ta không thể nhìn xa nên rất bất tiện, nhưng dựa vào hình dạng ta cũng có thể nhìn ra xung quanh có năm đồi cát lớn, mặc dù đồi cát không ngừng chuyển động và thay đổi nhưng nhìn chung vẫn có thể biết đây là vùng đất có năm con hổ bắt cừu.
Nơi này chắc chắn có tà khí nguy hiểm.
Lúc mua cá khô, ta còn đặc biệt hỏi người bán hàng đâu là loại cá tanh nhất.
Người bán hàng rất thành thật nói rằng đây là cá đối đặc sản của vùng Nguyệt Nha Hồ, nghe nói thức ăn chủ yếu của chúng là trứng cừu, chỉ có những gia vị mạnh mới có thể lấn át mùi tanh nồng, người bản địa không thích ăn loại cá này, nếu ta muốn mua hắn có thể bán rẻ cho ta.
Quả nhiên, sau khi mở túi ni lông ra, Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương đứng gần đó đồng loạt lấy tay bịt mũi, động tác đồng nhất như đang tập thể dục trên đài.
Ta chụp lấy túi cá khô rải lên bãi cát.
Quả nhiên, sau khi rải xuống, bãi cát đột nhiên bắt đầu sủi bọt như nước trong nồi đang sôi.
Đám người Bạch Hoắc Hương ai nấy đều sửng sốt.
Như vậy chưa là gì, lúc này, những con cá khô trên mặt cát bỗng biến mất giống như đã chìm vào sâu trong lòng cát.
Ách Ba Lan ngẩn người:
“Thật phi lý...”
Ngành này của chúng ta đến bây giờ khoa học vẫn không thể giải thích, ngươi nhắc đến khoa học làm gì chứ.