Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 859 - Chương 859: Làn Sương Đen

Chương 859: Làn Sương Đen

Không lẽ con yêu quái bị chặt đứt cánh tay biến mất đó đã thả hồn ma ra để đến tiêu diệt chúng ta!

Thật đáng sợ, ta vội dẫn họ chạy về phía lối ra...vừa rồi chúng ta đã đánh một trận lớn với đám yêu quái, ta và gã đàn ông cường tráng đã hao tổn hơn phân nửa thể lực, tên có nốt ruồi đen cũng không thể gọi sấm sét được nữa, lúc này lại xuất hiện thêm hồn ma quỷ quái, mọi người chỉ có thể chờ chết.

Nếu phải lựa chọn giữa gió cát đen và đám yêu ma quỷ quái, ta thà bị gió cát đen cuốn đi!

Lão Từ loạng choạng chạy đến cửa trước tiên, dỏng tai lên nghe, bỗng nhiên mừng rỡ:

“Tốt quá rồi, gió cát đen đã lặng!”

Nói rồi, hắn nhấc cục đá chắn đường ra.

Một cơn gió mát từ bên ngoài thổi vào, bầu trời bên ngoài chạng vạng, gió mát thổi vào làm tỉnh táo cả người, lão Từ dắt bầy lạc đà ra ngoài, tên có nốt ruồi đen và gã đàn ông cường tráng theo sát phía sau, ta đứng thủ ở phía sau cùng và cầm theo tấm bảng lúc nãy, nghĩ bụng chẳng trách Đại Ba Lạt đã hoàn thành tâm nguyện...cái này giống như gậy tiếp sức vậy, hắn đã truyền lại tín vật và trách nhiệm cho ta!

Cùng với tiếng vỗ cánh còn có tiếng kêu chói tai và cấp bách...yêu quái duy nhất còn sót lại.

Mặc dù ta không hiểu nó đang nói cái quái gì nhưng từ giọng điệu ta có thể nhận ra nó hận chúng ta đến tận xương tủy, âm thanh ngập tràn nỗi căm phẫn và bi thương, những ai không biết còn tưởng rằng chắc nó là một vị anh hùng rơi vào đường cùng.

Tên có nốt ruồi đen và gã đàn ông cường tráng lùa bầy lạc đà đi lên, tên có nốt ruồi đen quay đầu lại lẩm bẩm:

"Ngươi phải canh chừng cẩn thận đấy...đừng để thứ đó làm nổ tung hậu môn của chúng ta đấy!"

Đi không lo đi còn ở đó nhiều lời.

Bầy lạc đà nhích từng chút một, tiếng vỗ cánh thì mỗi lúc một gần, ta không khỏi thót tim, mong sao những hồn ma kia bay chậm lại một chút để ta còn thoát ra ngoài, nhưng ai mà ngờ, vào lúc này, ta đột nhiên cảm thấy bị chặn lại phía sau, khi quay đầu lại, ta suýt nữa đã chửi tục...một con lạc đà của tên có nốt ruồi đen không biết có phải vì ăn quá nhiều hay không mà lúc đến thì không sao nhưng lúc rời đi thì lại đột nhiên chặn ngay phía lối ra!

Trình Tinh Hà và những người khác đã ra ngoài, nhìn con lạc đà đang chặn ở lối ra, ta giận dữ hỏi tên có nốt ruồi đen làm sao để giục con lạc đà đi?

Tên có nốt ruồi đen cũng ngây thơ không kém, hắn bảo ta tự xử lý vì hắn cũng không biết.

Khi quay người lại và nhìn thấy ta đang bị mắc lại ở bên trong, gã đàn ông cường tráng hít một hơi rồi lấy tay giật dây cương kéo con lạc đà ra ngoài.

Không biết con lạc đà bị mắc kẹt ở đâu mà càng kéo nó càng đau đớn và càng kẹt chặt vào đó hơn.

Lúc này, màn sương mù đen xông tới và phủ kín người ta.

Ta bỗng thót tim, nghĩ bụng chết vì nguyên nhân khác thì còn chút mặt mũi chứ chết vì lạc đà chặn đường ta làm sao có thể nói ra?

Ta bắt đầu suy nghĩ lung tung, dùng hết sức chém những hồn ma quỷ quái đó.

Nhưng những hồn ma quỷ quái này lại khác với những con yêu quái đó, chúng bay vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, ta chém thế nào chúng cũng không chết.

Lúc này, ta đột nhiên cảm thấy từ phía tây có một lực lao đến và kéo ta đi.

Thật kỳ lạ, đây là loại cảm giác gì?

Có vẻ như đó là tấm bảng kỳ lạ của Đại Ba Lạt!

Người phía sau thúc giục bầy lạc đà, trước mắt vô cùng hỗn loạn, ra không được mà vào cũng chẳng xong, dù sao cũng đã cùng đường, ta đành đi dọc theo hướng tây.

Ta chạm vào bức tường ở phía tây và tìm thấy một khối đá giống như một cơ quan gì đấy.

Đã đến nước này, đằng nào cũng sẽ chết nên ta chỉ đành thử một lần. Ta vặn thứ đó, chỉ nghe “cạch” một tiếng, một dòng chất lỏng đen cháy trên đầu chảy xuống như thác đổ, mùi khét lẹt, cùng với đó còn có tiếng động phía trên đầu, ta nhìn lên, nó giống như tia lửa phát ra khi bánh mài chuyển động.

Mùi dầu lửa?

Cmn, nếu nó bén lửa thì chẳng phải sẽ nổ tung hết sao?

Ta dựng hết tóc gáy, Đại Ba Lạt này muốn hỏa táng ta hay gì?

Ta và con lạc đà người dính đầy dầu, không biết là nhờ tình cờ hay là nhờ dầu có tính bôi trơn, hay là vì hoảng sợ nên con lạc đà phát huy tiềm năng, chỉ mới nhích một cái nó đã được lôi ra ngoài.

Trình Tinh Hà nhân cơ hội này tóm lấy ta như bắt gà:

"Còn không mau ra đây!"

Ta phản ứng rất nhanh, bám vào cánh tay của hắn và lật người bay lên.

Đúng lúc này, trong động truyền đến một tiếng “bùm”, tất cả mọi thứ đều nổ tung, vô số cát vàng từ cửa động tràn vào nghe giống như bên trong đã sụp xuống.

Ta lấy lại hơi thở và nhìn vào lớp cát vàng bao phủ cửa động, sa mạc dường như ngay lập tức trở về dáng vẻ hiền hòa giống như cửa động và đám hồn ma quỷ quái đó chưa từng xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment