Mấy loại vật này thật ra đều là quái vật sinh tồn ở sơn trạch trong truyền thuyết, không phải người, đương nhiên cũng không phải quỷ, mà là một loại tồn tại đặc biệt, rất nhiều người cho rằng đây là bốn loại đồ vật nhưng thật ra chỉ có ba loại.
Quan tài Si thì bọn ta từng gặp qua ở Linh Quy ôm trứng, có thể mê hoặc lòng người, đại sơn mị bọn ta cũng đã từng gặp qua, cũng rất kinh khủng, hiện giờ ngay cả quỷ quái cũng đã gặp đủ rồi.
Trong truyền thuyết nói, quỷ quái giống như một đứa trẻ, lấy việc hù dọa người làm niềm vui, lão đầu nhi từng nói với ta là những vật này có một loại năng lực không muốn người khác biết đến - giỏi về việc chăn nuôi.
Lúc ấy ta vẫn còn bé, vừa nghe mấy chữ giỏi về việc chăn nuôi thì lập tức nghĩ tới mấy người chăn nuôi chăn trâu ngựa, cho nên trong đầu ta, hình tượng của những thứ này chính là một Mục đồng nho nhỏ, còn rất đáng yêu.
Nhưng lão đầu nhi lập tức đánh vào đầu ta một cái, nói ta chả hiểu cái gì, quỷ quái chăn nuôi không phải là đồ bình thường - chúng nó giỏi chăn nuôi các loại tà vật, để cho tà vật giúp chúng kiếm ăn.
Trình Tinh Hà vừa nghe vậy thì phản ứng lại:
“Quỷ Vực!”
Không sai, thứ mà quỷ quái nơi này nuôi chính là Quỷ Vực, cho nên, lúc đầu cái con quỷ quái lạc đàn kia bắt được Ách Ba Lan, quỷ quái ở đây bắt được người to con và nốt ruồi đen lớn, cũng không vội giết chết họ mà là giữ lại họ để dùng vào việc khác.
Sau đó, Ách Ba Lan sợ hãi hỏi:
“Lấy người sống làm gì?”
Nuôi quỷ.
Tại sao từ trong ra ngoài của những xác chết ở đây đều có hình dạng lỗ thủng kỳ quái, có thể chính là quỷ quái bắt người, lấy trứng Quỷ Vực gieo vào trong xương người, ăn tủy xương người để lớn lên, sau khi trưởng thành sẽ chui ra khỏi xương người và bay ra ngoài.
Mà từ biểu cảm thống khổ trên những xác chết kia, ta nhìn ra môi trường thích hợp dùng để nuôi dưỡng Quỷ Vực chắc chắn phải là người sống.
Mặt Ách Ba Lan lập tức trắng bệch:
“Khó trách...”
Khó trách, Đại Ba Lạt dù phải lấy mạng của mình rót vào đôi mắt kinh chú cũng phải giam cầm những con quỷ quái này - cũng có thể là ngại thần Carba nên hắn không dám giết chết quỷ quái, chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ người sống.
Người to con và nốt ruồi đen vừa nghe bản thân mình cũng suýt chút nữa trở thành cái sàng, sắc mặt đều khó coi.
Mà lúc này, lão Từ ngẩng đầu nhìn ta, lẩm bẩm nói:
“Hỏng rồi...”
Ta cau mày hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Lão Từ chỉ vào hài cốt của quỷ quái, tay run rẩy:
“Thiếu một cái...”
Ta bất chợt nhớ tới – cái tên quỷ quái lọt lưới là tráng sĩ chặt tay lúc nãy đâu rồi?
…
Vì vậy ta cũng đến xem những con yêu quái đó, Trình Tinh Hà có chút không dám tin:
"Không đúng, nhiều yêu quái như vậy sao hắn có thể đếm hết?"
Nhìn tướng mạo có thể biết lão Từ là người nghe rộng biết nhiều, hắn nhất định sẽ không để xảy ra sai sót nào trong việc ghi nhớ sự việc, nhớ đường cũng như ghi nhớ số lượng.
Ách Ba Lan vội nói:
"Ca, chắc sẽ không có chuyện gì chứ, không phải chỉ có một con thôi sao? Hơn nữa, nó cũng đã tàn phế..."
Nhưng con yêu quái kia lại có thể tự bẻ gãy cổ tay của mình và thoát khỏi nguy hiểm đương nhiên không phải loại tầm thường.
Có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, chúng ta không thể không đề phòng, nó nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đáng tiếc mắt của ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên không thể vận khí nhìn xa, vì vậy không thể biết được rốt cuộc nó đã chạy đi đâu.
Lúc này, ta đột nhiên nghe một tiếng “cạch” vang lên, quay đầu lại thì nhìn thấy dường như bức tượng ngồi Đại Ba Lạt đã động đậy.
Trình Tinh Hà cũng nhìn thấy, hắn dựng tóc gáy:
"CMN, xác chết sống lại sao?"
Không thể nào, cho dù đã chết, một thi thể có công đức như Đại Ba Lạt cũng sẽ không làm loạn, thậm chí còn có thể trấn áp tà ma giống như bồ tát lúc còn sống.
Ta đi về phía bức tượng Đại Ba Lạt, nhưng ngay khi ta bước đến trước mặt hắn thì bỗng có một thứ từ người hắn rơi xuống, vừa hay rơi trúng vào tay của ta.
Đó là một tấm bảng phía trên có khắc câu thần chú, ta cũng không biết nó dùng để làm gì.
Trình Tinh Hà bước sang:
"Đại Ba Lạt cảm tạ ngươi vì đã báo thù cho hắn nên đây là quà tạ ơn cho ngươi sao?"
Sau khi nhìn kỹ tấm bảng đó, ta nhận ra nó rất giống với "bùa hộ mệnh" trên người của lão Từ, chúng đều được làm từ răng của rồng!
Và ngay khi thứ này rơi xuống, cơ thể của Đại Ba Lạt cũng đột nhiên sụp xuống đất và biến thành một đống xương gãy.
Trình Tinh Hà giật mình nhưng ta hiểu rằng Đại Ba Lạt đã hoàn thành tâm nguyện của mình.
Thấy đám yêu quái ở đây đã được xử lý nên ngươi không còn nuối tiếc gì nữa đúng không?
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên có tiếng “vù vù” vang lên, không biết từ đâu loáng thoáng truyền đến tiếng vỗ cánh khiến chúng ta đều dựng tóc gáy...đây là âm thanh của quỷ sao!