Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 857 - Chương 857: Lai Lịch

Chương 857: Lai Lịch

Người to con buồn bực nói:

“Hắn quả thật không phải người bình thường.”

Ta gần như tưởng tượng được biểu cảm u ám của hắn.

Ngay sau đó, những tiếng bước chân mạnh mẽ hướng về phía ta, người to con sao?

“Bụp”.

Âm thanh gì đấy, quả thực giống như...Nhưng không thể nào đâu?

Đám người Bạch Hoắc Hương cũng thoáng sửng sốt, một lúc lâu sau, Trình Tinh Hà mới nói:

“Được...được một món quà lớn như thế ư? Thất Tinh, ngươi phải chuẩn bị bao lì xì cho người ta đi.”

Thật sự là hắn bái lạy ta ư!

Tiếp theo, giọng nói lạnh lùng cứng rắn của người to con vang lên:

“Ngươi cứu hai bọn ta, ân tình này ta sẽ không quên, coi như ta nợ ngươi một khoản, bọn ta không nợ ân tình người khác, ơn nghĩa này sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho ngươi.”

Cho dù nói lời cảm ơn cũng hung dữ vậy sao.

Ta vội xua tay và nói:

“Không cần khách sáo như thế...”

Trình Tinh Hà nhịn không được nói thầm:

“Lời cảm ơn này không giống như nói cảm ơn cho lắm - nghe thế nào cũng giống như thù giết cha thế.”

Ta nghe cũng giống vậy.

Mà người to con không nói hai lời, nói xong thì dứt khoát bước chân gãy đi về.

Không nợ ân tình...Sao lại giống như Công Tôn Thống kia thế?

Ta không nhịn được, đành hỏi:

“Các ngươi...quen biết Công Tôn Thống sao?”

Vừa nghe vậy, người to con lập tức ngây ngẩn cả người:

“Ngươi biết lão già kia à?”

Nốt ruồi đen lớn còn cuống cuồng hơn người to con, như muốn nhảy dựng lên và nói:

“Lão già kia chết ở đâu rồi?”

Mọe ơi, vật họp theo loài người phân theo nhóm, những quái cà-ri này thật đúng là một phe!

Vừa nghe ta từng tình cờ gặp Công Tôn Thống kia, hai người này không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, còn nói cái gì mà hắn ngày nào bắt được hắn, sớm muộn gì cũng nhét hắn vào trong lò luyện đan để hầm nát.

Không biết tên Công Tôn Thống đã làm gì mà bị hận như vậy, chẳng trách lại lưu lạc khắp nơi, nói không chừng là trốn họ.

Ta lại nói bóng gió để hỏi lai lịch của họ, họ lại giả vờ câm điếc không quan tâm đến ta - như thể lai lịch của họ là một bí mật lớn.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Hoắc Hương đã gần như trị khỏi mắt cho ta, nàng dùng một loại dược cao rất mịn, mùi hương vô cùng tươi mát dễ ngửi, thuốc mát lạnh bôi rất thoải mái, nhưng trong quá trình đó, Trình Tinh Hà luôn luôn chép miệng thở dài giống như đang tiếc cái gì đó.

Mở mắt ra, Bạch Hoắc Hương thấy ta không sao nữa mới lau bong bóng cá ướt cho bọn người to con, ta lại hỏi Trình Tinh Hà nướu răng chảy máu hay bị làm sao, nên dùng thuốc trắng Vân Nam sớm đi, cái miệng cứ chóp chép gì đấy?

Trình Tinh Hà liên tục thở dài, rồi nhẹ giọng nói với ta:

“Bình thường ngươi nói chuyện chính nghĩa thì tính toán chi li với bọn ta, nhưng có người lại không tiếc gì với - ngươi không phát hiện người kia đã lấy viên long nhãn to bằng trân châu của người cá ra à, nó tròn trịa trong suốt, muốn đặt trên mũ hoàng đế cũng đủ tư cách, vậy mà nàng đã đập nát rồi bôi lên cho ngươi, mắt cũng không hề chớp!”

Đúng rồi, trân châu sáng mắt.

Ách Ba Lan cũng nói:

“Ca, trước kia ta từng nghe Hoắc Hương tỷ nói, cái đó là trân châu của người cá do bà nội nàng truyền cho nàng, trên đời này cũng chỉ có mấy viên, muốn cho nàng làm của hồi môn, ngươi xem nàng đã dùng trên người ngươi...”

Điều này làm cho ta rất ngượng ngùng, chờ sau này kiếm được thật nhiều tiền, kiểu gì cũng phải phải bồi thường lại cho nàng.

Nhưng người cá đã tuyệt chủng, ta muốn bồi thường cũng không bồi thường được rồi.

Đúng lúc này, lão Từ đang đếm pho tượng tinh trên mặt đất, sắc mặt thoáng thay đổi, Trình Tinh Hà nhìn theo tầm mắt của hắn, lẩm bẩm nói:

“Ngươi nói trong sa mạc này có rất nhiều con sâu bướm mặt yêu nhưng con mẹ nó, thứ này là con quái gì vậy?”

Lão Từ lại run rẩy nói:

“Hỏng rồi, hỏng rồi, thì ra cái này...Là sứ giả của thần Carpa. Các ngươi đã giết chết vật này, thần Carba nhất định sẽ tức giận.”

Sứ giả?

Lão Từ lập tức nói cho bọn ta biết, trong truyền thuyết, mấy thứ này gọi là Thác Vân Tề, là tuỳ tùng cho Thần Carba, nếu là ai đắc tội thần Carba, những Thác Vân Tề này sẽ hút linh hồn của tội nhân đó ra ngoài cơ thể để cảnh cáo.

Trình Tinh Hà nhíu mày:

“Ngươi biết, vậy ngươi sao không nói sớm?”

Lão Từ lắc đầu:

“Ta cũng phải nhìn rõ mới biết được.”

Nói xong, hắn liên tục thở dài:

“Lần này xong rồi, làm sứ giả của Thần Carba bị thương, vậy chúng ta cũng đừng hòng sống sót đi ra khỏi Ngạch Đồ Tập nữa.”

Hút linh hồn ra khỏi cơ thể?

Trình Tinh Hà lại nhìn ta và nói:

“Thật hay giả thế, trên đời này thật sự có cái thần cơm cháy gì đó sao?”

Ta trả lời:

“Người dân địa phương gọi cái này là gì ta không biết, nhưng trong nghề của bọn ta cũng có truyền thuyết về loại vật này.”

Ách Ba Lan sửng sốt hỏi:

“Ca biết ư?”

Ta gật gật đầu:

“Cũng như lão Từ nói, ta cũng mới nhận ra – trong ngành của bọn ta, những vật này gọi là quỷ quái.”

Vừa nói đến “yêu ma quỷ quái”, ai nấy đều biết, đây là tên của mấy loại tinh quái trong truyền thuyết.

Bình Luận (0)
Comment