Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 856 - Chương 856: Bản Lĩnh Của Thất Tinh Long Tuyền

Chương 856: Bản Lĩnh Của Thất Tinh Long Tuyền

Nhưng trong khoảnh khắc này, tôi vẫn cắn chặt răng, gắng gượng kéo pho tượng tinh đang bắt người to con ra.

Ta nghe thấy Trình Tinh Hà mắng một câu mẹ nó, muốn từ trong cửa gỗ đi ra nhưng ta lập tức lớn tiếng nói:

“Mấy người các ngươi đừng manh động!”

Ngay lúc Trình Tinh Hà vừa bước ra như thế, ta đã sớm có chuẩn bị, đưa lưng về phía pho tượng tinh không thấy rồi rắc bột thuốc về phía cửa gỗ.

Trình Tinh Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể đóng cửa lại, mắng:

“Bọn ta không hành động thì ngươi làm sao bây giờ?”

“Có ta đây!”

Đúng lúc này, người to con lấy lại tự do bỗng nhiên hô to một tiếng, tiếp theo một tiếng “xoẹt” vang lên, bốn phía đều là âm thanh vật vỡ vụn, ta đưa ray lau máu trên mặt đi thì thấy người to con từ trên mặt đất đứng lên, bắt lấy pho tượng tinh trên tay xoay một vòng, không ít pho tượng tinh giống như đĩa sắt bay ra ngoài, “ầm ầm” bị đập ngã một loạt.

Vật trên đầu ta trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, biết là ta cởi trói cho người to con nên một tay muốn móc mắt ta ra để báo thù, sống lưng ta cứng đờ, trở tay muốn bắt vật kia xuống, nhưng sức lực của vật kia lớn hơn ta nghĩ, còn níu chặt lấy mắt mắt ta không chịu buông, xem ra nó không chọc mù mắt ta thì sẽ không từ bỏ.

Trái tim ta trùng xuống, mọe nó, chẳng lẽ bát cơm của ta thực sự sẽ bị bỏ lại đây sao?

Nhưng không ngờ, ngay lúc đầu ngón tay dài mảnh khảnh này muốn chui vào hốc mắt ta, nó bỗng nhiên bị một cỗ sức lực cực lớn bắt lấy, trực tiếp bị kéo ra khỏi đầu ta, xuyên qua máu trên mắt, ta thấy người to con túm lấy chân vật kia, thoáng cái muốn kéo vật kia thành hai nửa giống như xé bánh mì.

Ta đã từng thấy qua sức mạnh tay của người to con, e là vật này không sống nổi nữa rồi, nhưng ai ngờ, vật này lại thật sự giống như có trí tuệ, phản ứng cực nhanh, gắng gượng cắn cổ tay của người to con, nhân lúc người to con phản xạ lại nên vô thức buông lỏng một tay, sau đó có tiếng “răng rắc” vang lên, nó tự mình bẻ gãy chân mình, lúc lấy lại tự do, nó bò xuống khỏi người của người to con.

Tráng sĩ chặt tay đây sao?

Ta còn định đuổi theo vật kia nhưng cơn đau đớn trên mắt thật sự khiến ta không thể chịu nổi nữa, không khống chế được liền khép lại.

Cái này không quan trọng, không có mắt người nhìn chăm chú, những pho tượng tinh kia giống như mưa sao băng lập tức nổi dậy nhào về phía bọn ta, nốt ruồi đen lớn nghe thấy động tĩnh thì lập tức hét lên:

“Chẳng phải ngươi có thể khống chế chúng sao? Ngươi khống chế đi!”

Khống chế cái đầu ngươi, ta không mở mắt được!

Người to con đang mò mẫm cũng không bắt được chúng nó, đám người Trình Tinh Hà cũng bởi vì bột thuốc nên không ra được, như vậy không ổn, cho dù là người to con cũng không chống đỡ được bao lâu.

Ta suy nghĩ một lát, sau đó nói lớn:

“Hai người nằm xuống đi!”

Ngưng khí trên tai, ta nghe được, động tác của nốt ruồi đen và người to con chợt khựng lại nhưng lập tức làm theo lời ta nói.

Chỉ nghe thấy tiếng rào rào vang lên, những thứ kia nhào về phía ta.

Ta giơ tay lên, bắt lấy Thất Tinh Long Tuyền rồ quét về phía những vật kia.

Lần này, cuối cùng cũng có thể để cho Thất Tinh Long Tuyền thể hiện bản lĩnh rồi.

“Ầm” một tiếng nổ lớn, sát khí của Thất Tinh Long Tuyền nổ tung, toàn bộ uế khí trước mặt vỡ vụn dễ như trở bàn tay, ta nghe được âm thanh những mảnh vụn rơi xuống đất.

Không chỉ thế, vách tường xung quanh cũng theo đó sụp đổ, ầm ầm đổ xuống một mảng lớn.

Lần này, xung quanh lập tức yên tĩnh, chính ta cũng hơi bất ngờ, tất cả những vật kia đều bị đánh chết rồi sao?

Trước kia ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy!

A, đúng rồi, ta nhớ rồi, hành khí của mình càng mạnh thì năng lực của Thất Tinh Long Tuyền cũng càng lớn.

Vì đã sử dụng ra hết toàn bộ sức lực trên người, đầu gối ta mềm nhũn lập tức quỳ trên mặt đất, lần nữa mở mắt ra đã thấy trên mặt đất đều là xương cốt của những vật kia.

Sát khí cũng giống như gió gột rửa sạch sẽ những bột thuốc còn tồn đọng, không khí lập tức trong lành hơn rất nhiều, Bạch Hoắc Hương ngửi thấy mùi máu, nàng là người đầu tiên từ trong cửa gỗ vọt ra, sờ vào mắt ta, giọng nói cũng run rẩy:

“Có đau không?”

Không chỉ đau, hơn nữa còn đau đến mức làm cho người ta muốn lăn lộn trên mặt đất, nhưng ở đây nhiều người như thế, nếu ta mà lăn lộn thì ngại quá, đành phải giả bộ rất cứng rắn, xua tay nói không sao.

Bạch Hoắc Hương nhìn ra nhưng không nói gì, vội muốn trị mắt cho ta, Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan cũng đi tới, lão Từ thì quỳ tại chỗ, không ngừng cảm ơn Thần Carba đã tha cho bọn ta một con đường sống.

Nốt ruồi đen lớn thì thì thầm với người to con:

“Thằng nhóc này...Rốt cuộc là bản lĩnh gì, thoáng cái đã có thể chém chết những vật kia? Không khoa học...”

Bình Luận (0)
Comment