Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 855 - Chương 855: Thuốc Bột

Chương 855: Thuốc Bột

Ban đầu, Trình Tinh Hà nghe không hiểu đôi mắt phải mở lớn là có ý gì, hắn thấy ta đi ra ngoài thì lập tức nóng nảy, muốn kéo ta lại nhưng hắn không làm vậy, mà là trơ mắt nhìn ta đi ra ngoài, còn hắn thì giận dỗi đi vào sau cánh cửa.

Kết quả ta vừa đi ra ngoài như vậy, lập tức nghe thấy Trình Tinh Hà hít khí lạnh:

“Đây là...”

Quả nhiên, ta vừa đi ra ngoài, những pho tượng tinh kia thấy ta thì không hề nhúc nhích nữa, thật giống như một lần nữa biến thành tượng đất sét vậy.

Nốt ruồi đen và người to con không dám mở mắt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nốt ruồi đen vội hỏi:

“Thằng nhóc kia, có phải ngươi có tuyệt chiêu gì không?”

“Đúng vậy...”

Ách Ba Lan cũng buồn bực:

“Ca, ngươi dùng biện pháp gì mà không chế được mấy thứ kia vậy?”

Đây không phải là cách của ta mà là sức mạnh từ những kinh chú của Đại Ba Lạt kia.

Ta vẫn luôn thấy khó hiểu - những pho tượng tinh này lợi hại như thế, lúc bọn ta tiến vào đồng loạt xông lên, chẳng phải có thể bắt lấy bọn ta sao?

Nhưng tại sao chúng phải chờ đến khi bọn ta ngủ thiếp đi sau đó mới hành động? Hơn nữa, trước tiên còn phải rắc loại thuốc bột làm hoa mắt kia?

Với năng lực của những vật này thì hoàn toàn không cần đánh lén, chỉ cần một lần hành động là rắc thuốc bột vào là được.

Hơn nữa, những vật này có chấp niệm rất lớn đối với mắt người, lúc tiến lên trước tiên phải cuống quít cào vào mắt mới yên tâm.

Lúc ấy ta lại cảm thấy rằng, bất kể là cái thứ gì, cái nó để ý nhất chắc chắn là cái bản thân sợ hãi nhất.

Chúng nó sợ ánh mắt của người.

Cho nên, chúng mới nhân lúc bọn ta nhắm mắt ngủ thì đi ra hành động.

Ta bắt đầu không nghĩ ra, ánh mắt có gì đáng sợ chứ?

Nhưng khi thấy những kinh chú của Ba Lạt toạ hoá kia, ta mới hiểu ra, kinh chú của Ba Lạt kia rất lợi hại – con người chỉ cần mở to mắt nhìn những vật này, những vật này sẽ bị mắt người khống chế rồi trở nên giống như pho tượng, không thể nhúc nhích, không thể nào đả thương người khác.

Chắc là Đại Ba Lạt vì thi hành kinh chú lợi hại thế này để bảo vệ những người ở đây nên mới khiến bản thân nhập vào.

Trình Tinh Hà lập tức vui mừng:

“Trời ạ, đơn giản vậy sao? Vậy chúng ta cũng đến...”

Nhưng đúng lúc này, trên xà nhà lại có một thứ gì đó ào ào rải xuống, Bạch Hoắc Hương lập tức hét lớn:

“Cẩn thận!”

Lại là loại bột thuốc này – vật này có đồng bọn.

Nhưng ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, một tay chắn ở trước mắt, xuyên qua kẽ ngón tay nhìn chằm chằm những vật này.

Những vật này tiếp xúc với ánh mắt của ta, quả nhiên vẫn không nhúc nhích như lúc mới đầu, ta nhân cơ hội này lập tức vừa trừng mắt vừa cởi trói cho người to con và nốt ruồi đen lớn.

Trên mặt người to con và nốt ruồi đen lớn đều là bột thuốc, vẫn như cũ không thể mở mắt, nốt ruồi đen hùng hùng hổ hổ, còn chê ta đến quá chậm, người to con thì nhíu mày, không nói gì.

Ta cũng không so đo với nốt ruồi đen lớn - dù sao cứu người là công đức rất lớn, ta thấy sắp lên Địa cấp cho nên dù chân muỗi cũng là thịt.

Nhưng những pho tượng tinh kia nắm rất chặt, nhất là sau khi không nhúc nhích, sáu cái móng vuốt giống như là hàn lên người hai người này, cạy thế nào cũng không tách ra được.

Con người đương nhiên không thể nào mở mắt quá lâu, lúc không tự chủ được ta bắt đầu chớp mắt, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt lúc mí mắt kép lại, sau lưng đã vang lên tiếng rào rào, vô số thứ nhào tới sau lưng ta.

Ta lập tức quay đầu nhìn qua - giống như trò chơi ngườii gỗ một hai ba, quái vật tiếp xúc với ánh mắt mới không nhúc nhích.

Nhưng đúng lúc này, nốt ruồi đen lớn bỗng nhiên hét lớn:

“Cẩn thận!”

Đâu đâu?

“Rào rào!”

Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, một vật từ trên trời giáng xuống, lập tức rơi vào đầu ta rồi bắt lấy con mắt ta.

Ta lập tức phát hoảng - không phải ở đây đã có ánh mắt kinh chú sao? Tại sao vật này vẫn có thể di chuyển?

Nhưng ta lập tức phản ứng kịp – vật này rất quen thuộc, chẳng phải là cái thứ nuôi dưỡng Quỷ Vực kia sao?

Ta hiểu rồi...Lúc trước Đạt Ba Lạt dùng ánh mắt kinh chú giam cầm phấn lớn chúng ở chỗ này, mà vật này có thể ở bên ngoài chạy nhảy, chắc là lúc trước có một con cá lọt lưới.

Đồng bọn rắc bột thuốc làm hoa mắt người cũng là nó!

Trước đó ta cũng từng có xích mích với nó, thế này cũng tốt, trước mắt là nó đang muốn tính xổ một lượt thù mới hận cũ với ta nhỉ!

Lần này tới vừa hung lại vừa nhanh, ta bất ngờ không kịp đề phòng, mí mắt đau rát một trận, một dòng máu lập tức bao phủ con mắt, mà đôi mắt vừa nhắm lại, xung quanh vang lên tiếng “sột soạt”, những pho tượng tinh tranh nhau nhào tới.

Bình Luận (0)
Comment