Ta mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trên mặt Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan họ đều có vết thương, vị trí vết thương đều ở vùng gần mắt - giống như lúc bắt ta, chúng chỉ nhắm vào con mắt.
Bạch Hoắc Hương yêu cái đẹp, rất sợ bị thương ở mặt nên lúc nãy vẫn luôn dùng tay che mắt, trên mu bàn tay nàng đều là vết thương.
Chỉ có lão Từ vẫn còn khá một chút – chắc là lúc ấy hắn nằm sấp trên mặt đất và niệm chú cầu thần Carba nên những thứ kia không bắt được mặt hắn.
Ta nhớ lại âm thanh kỳ quái vừa rồi nên hỏi họ là ai bị cắn?
Âm thanh nhai nuốt kia nghe rất thảm.
Ai ngờ họ đều lắc đầu nói không biết, còn nói vật kia chỉ cào đến mắt chứ không cắn người.
Điều này thật kỳ lạ, chẳng lẽ ta nghe lầm?
Nhưng lúc này, ta liếc mắt qua thì thấy băng vải trên cánh tay lão Từ bị nới lỏng, giống như vừa nãy đã từng được tháo ra.
Hắn thấy ta nhìn vào cánh tay của mình thì vội che cánh tay lại, sau đó thắt chặt lại băng vải.
Ta biết lão Từ sẽ không nói nên cũng không hỏi, ta suy nghĩ lại, những pho tượng kia có lai lịch thế nào, tại sao lại có chấp niệm với đôi mắt lớn như vậy.
Bên ngoài, những thứ kia vẫn không ngừng cào cấu, dường như có thể phá cửa mà vào bất cứ lúc nào, cũng không biết người to con và nốt ruồi đen lớn thế nào rồi.
Ta bật đèn pin và chiếu vào bên trong căn nhà này, đám người nhìn xung quanh đều không khỏi khẽ giật mình, chỉ thấy một người đứng đối diện với bọn ta, hai hốc mắt tối đen như mực, giống như là đang nhìn bọn ta.
Nhưng người này đã chết thời gian rất lâu rồi, hình như là toạ hoá.
Xung quanh cũng có không ít người nằm chết như thế, bộ dáng đều rất đau khổ.
Thân phận người ngồi kia chắc là khá đặc biệt, kiểu dáng quần áo cũng vô cùng lộng lẫy - thế nhưng vẫn chưa nát vụn hết, hình như là thêu tơ vàng sợi bạc trong truyền thuyết.
Lão Từ nhìn người kia, vỗ đùi một cái và nói:
“Đây là một Đại Ba Lạt!”
Ba Lạt là một người đứng đầu tôn giáo như Đại Tế Ti.
Ba Lạt này chết như thế nào vậy?
Ta tới gần rồi dùng đèn pin soi thì phát hiện những chỗ mà đèn pin soi tới đều dày đặc kinh chú, như thể...nó được viết lúc Ba Lạt sắp chết.
Hiện tại không thể vọng khí, chỉ có thể xem hình, ta miễn cưỡng mới có thể nhìn ra từ trên mặt Ba Lạt này có mấy vết cắt ở phần lông mày, chắc là chết oan, hơn nữa, ấn đường, trán đều vô cùng đầy đặn, chắc là người có rất nhiều công đức.
Chẳng lẽ là vì bảo vệ người nơi đây mới lấy mạng đổi mạng với tà ma?
Ta lập tức đi xem những câu kinh chú ở đây.
Ta nhìn không rõ những thứ khác nhưng nhìn ra, trong những kinh chú này, ngoại trừ nhật nguyệt thì thứ xuất hiện nhiều nhất là ánh mắt.
Trời ạ, ta lập tức hiểu ra, tại sao chúng đã tung bột độc trước rồi còn muốn cào mắt!
…
Đúng lúc này, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng mắng chửi mẹ nó, hình như là người to con và nốt ruồi đen.
Đúng rồi, vừa rồi bọn ta che mắt đi vào nên không biết hai người này thế nào.
Tiếng mắng chửi càng ngày càng gần, ta tiến đến khe cửa nhìn, chỉ thấy người to con và nốt ruồi đen thế mà đã bị những quái vật kia bắt sống.
Những pho tượng tinh kia kéo hai người họ vào trong, giống như tộc ăn thịt người trong phim vậy.
Quả nhiên, dù hai người này lợi hại nhưng bản thân không thể mở mắt, đối phương số lượng đông đảo nên người ít không đánh lại địch đông.
Người to con không ngừng mắng chửi, mà không biết nốt ruồi đen có bản lĩnh gì, dường như nhắm mắt mà vẫn cảm giác được bọn ta đang ở gần đây, còn gân cổ lên hét:
“Các ngươi luôn miệng nói chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng nhưng bây giờ tại sao lại thấy chết không cứu, lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi à?”
Vốn dĩ Trình Tinh Hà còn cảm thấy bầu bí phải thương nhau, nhưng vừa nghe lời này thì lập tức trở mặt:
“Mẹ nó, họ đang nói tiếng người đấy à? Lúc chúng ta bị quỷ cát bắt, họ đứng một bên hi hi ha ha xem nhạo rồi còn nói chờ chúng ta chết, bây giờ còn mặt dày nói những câu đấy, kiếp trước chúng ta nợ hắn hay là thế nào đây?”
Nói xong, hắn lập tức kéo ta lại:
“Thất Tinh, hai tên khốn kiếp này thật sự quá không biết điều, hiện giờ bản thân chúng ta còn chưa tự lo được cho mình đâu, nếu ngươi lấy ơn báo oán, ta trở mặt với ngươi.”
Cũng không phải lấy ơn báo oán, chỉ là hai người này tốt xấu gì cũng là hai mạng người, họ có thể thấy chết không cứu nhưng bọn ta không giống với họ.
Đi quan tâm người khác làm gì, cứ làm cho mình tốt là được.
Trình Tinh Hà im lặng, cũng nhớ tới mục đích chuyến đi này của bọn ta, thấy chết không cứu cũng không khác gì tội giết người.
Nhưng Bạch Hoắc Hương rất lo lắng:
“Hai người họ lợi hại như vậy mà cũng bị bắt, chúng ta...”
Ta trả lời:
“Không sao đâu, chính các ngươi cứ cẩn thận mốt chút – đôi mắt phải mở lớn.”
Sau đó, ta đẩy cửa ra và đi ra ngoài.