Mà nốt ruồi đen lớn kia thì không dễ dàng như thế, ở đây là bên trong phòng chứ không phải bên ngoài, cho dù hắn có dẫn lôi tính lôi pháp pháp cao siêu tới đâu đi chăng nữa thì ở chỗ này cũng không thể thi triển được, nghe ra, hô hấp của hắn vô cùng dồn dập, chắc là cũng luống cuống tay chân.
Hiện giờ không thể thấy cái gì cả, ta chỉ cảm nhận được có một vật gì đó giống như một con tinh tinh đang men theo ống quần bò lên người ta, móng vuốt bén nhọn của nó kèm theo tiếng xé gió lập tức quẹt lên trên mặt ta.
Chính là nhắm thẳng vào con mắt.
Ta theo tiếng xé gió bắt được nó, muốn bắt chước bộ dáng của người to con vặn gãy cổ tên này, nhưng lúc này mới phát hiện, hành khí của ta kém xa người to con cả vạn dặm – vật này lại có tuyến lông rất cứng, sờ lên thì tay trơn trượt, hoàn toàn không thể vặn được.
Mà lúc này, lại có một pho tượng tinh đang gào thét nhào về phía ta, ta vung tay lập tức hất cái vật trong tay ra, hai pho tượng tinh đụng vào nhau rồi không nhúc nhích nữa, nhưng người trước gục ngã thì người sau tiến lên, vẫn còn vô số pho tượng tinh đang xông lên.
Cảm giác...Cái lỗ này là để cho pho tượng tinh chiếm đoạt.
Hơn nữa, ta bỗng nhiên có loại cảm giác – dù không nhìn rõ nhưng hình như trước đó Quỷ Vực cũng nuôi dưỡng loại vật này!
Mẹ nó, oan gia đường hẹp, lúc trước còn hy vọng đừng đụng phải nó nữa, lần này thì hay rồi, xông vào hang ổ của nó rồi phải qua đêm với bảy cô tám dì này!
Ta nghe thấy âm thanh của dây đỏ máu chó và chiếc roi đuôi ngọc tơ vàng, Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan tạm thời sẽ không sao, nên lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng ta mò không thấy Bạch Hoắc Hương và những người khác nên cũng không dám sử dụng tuỳ tiện, lỡ như làm đồng đội bị thương thì tội lớn lắm. Mà lúc này, ta lại nghe thấy bên trái có tiếng hét lớn, hình như là Bạch Hoắc Hương bị nhào ngã, ta lập tức đi qua kéo nàng, nhưng xung quang là một mảnh hỗn loạn, ta cũng không phân biệt được Bạch Hoắc Hương ở đâu.
Đúng rồi, không thể dùng mắt để vọng khí thì chỉ có thể dùng lỗ tai, ta lập tức vận khí lên trên, quả nhiên, những âm thanh lộn xộn này trở nên có trật tự hơn nhiều.
Có cái gì đó đang bò, có cái gì đó đang gào thét, còn có tiếng sắt đá vô cùng nhỏ.
Bạch Hoắc Hương.
Ta lập tức vọt về phía âm thanh kia, đưa tay bắt lấy, quả nhiên bắt được một bàn tay mềm mại ấm áp.
Bàn tay kia đầu tiên khẽ run nhưng ngay sau đó lại lật tay đan vào mười ngón tay của ta, theo sức lực của ta mà tựa vào người ta, lộ ra sự vui mừng:
“Lý Bắc Đẩu...”
Bên cạnh nàng lại có tiếng xé gió, ta đặt nàng trên lưng, rồi lớn tiếng hỏi:
“Lão Từ đâu?”
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan nghe ta hỏi, dường như đều bắt đầu tìm khắp nơi:
“Không biết...”
Trong lòng ta lập tức trùng xuống, CMN, đừng nói là lão Từ đã hy sinh rồi chứ?
Nhưng ngay sau đó, ta nghe thấy gần sát mặt đất có một âm thanh rất khả nghi, giống như là có người đang từng ngụm từng ngụm cắn nuốt cái gì đó.
Chẳng lẽ lão Từ bị ăn rồi?
Ta lập tức chạy về phía âm thanh kia, đưa tay định sờ, bỗng nhiên Bạch Hoắc Hương kéo tay ta lại:
“Không được, ở đây có thứ gì đó...”
Thứ gì vậy?
Nhưng lúc này, có một bàn tay lại nắm lấy cánh tay ta:
“Đại sư, cái này sao có thể sửa...”
Trái tim ta lập tức buông lỏng, nghe giọng nói của lão Từ tràn đầy khí lực, ta suy đoán là người không sao, nếu có bị thương cũng sẽ không phải là vết thương nặng, cuối cùng mọi người cũng tụ tập đủ, ta gọi Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà tới, nhanh chóng lại bên cạnh ta.
Hai người họ lập tức tập trung đứng sau lưng ta, ta giơ Thất Tinh Long Tuyền lên và chém về phía trước.
Lần này, sát khí đã dẹp yên những tiếng ồn ào kia ngay tức khắc, chỉ nghe một hồi tiếng động sột soạt, có thể là những thứ kia bị kinh hãi, cũng có thể bị chém trúng, nhưng số lượng của họ rất nhiều, bọn ta lại không thể nhìn, thật sự đã chịu thiệt thòi, có câu nói là hảo hán không chịu thua thiệt thòi trước mắt, ta nhớ ra phía trước có một căn nhà có cửa, dựa vào trí nhớ và dẫn theo họ chạy qua đó.
Những tiếng sột soạt cứ liên tục vang lên phía sau, hiển nhiên là đuổi theo, lúc sờ được cánh cửa kia, ta đưa họ vào rồi trở tay chém thêm một nhát, nhân lúc không còn tiếng động, ta lập tức đóng cửa lại, ngăn cách một chuỗi âm thanh sột soạt ở đằng sau cánh cửa.
Bạch Hoắc Hương lập tức mò mẫm lau mắt cho bọn ta để giải độc, nàng nói đây là bột đá hoa, được nghiền từ hạt của một loại cây có độc tố cao trong sa mạc, tiếp xúc với mắt sẽ trực tiếp thiêu đốt, muốn cứu cũng không được.
Thứ mà nàng dùng để lau mắt là một thứ rất tanh, sau này mới biết được đó là bong bóng cá ướt.