Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 852 - Chương 852: Dù Sao Cũng Không Phải Thứ Gì Tốt Đẹp

Chương 852: Dù Sao Cũng Không Phải Thứ Gì Tốt Đẹp

Khi chuẩn bị đi ngủ, ta liếc nhìn những bức tượng và đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng ta lại không thể giải thích tại sao mình lại cảm thấy như vậy, vì thế chỉ có thể ngủ thiếp đi.

Đang ngủ được nửa chừng, ta đột nhiên cảm thấy hơi lạnh...không thể đốt đại trát bồng nữa, để tiết kiệm nhiên liệu, ta chỉ đành chịu lạnh, vừa định ngủ tiếp thì có người đẩy ta, hắn cau mày và mở mắt, là Trình Tinh Hà.

Hắn lại giở trò gì nữa đây? Ta bảo hắn phiền phức, xoay người định ngủ tiếp, lại nghe thấy hắn thì thào:

“Thất Tinh, tên chết tiệt nhà ngươi đừng ngủ nữa, ngươi xem cái này là cái gì?”

Cái gì chứ?

Ta gắng gượng mở mắt ra, cảm thấy hắn kéo lấy tay ta và đặt lên ngực hắn.

Có phải ngươi đang nằm mơ không? Ngực của ngươi có gì để mò chứ...Nhưng ngay lập tức, ta cảm thấy trên da hắn có một vết hằn giống như bị thứ gì đó ấn.

Ta lập tức định thần lại và hỏi hắn thứ này từ đâu ra vậy?

Hắn thì thào:

“Ta cũng không biết, ta đang ngủ thì bỗng thấy tức ngực, còn tưởng rằng do ngươi đặt tay lên người ta, vừa mở mắt ra thì đã thấy một vật đen kịt ngồi xổm trên người mình. Ta vừa chộp lấy thì thứ đó bỗng biến mất, ta còn tưởng mình đang nằm mơ, lấy tay chụp bừa thì phát hiện trên ngực có thứ này."

Cmn...Không lẽ trong lúc chúng ta ngủ đã có thứ gì đó lẻn vào và ngồi lên người Trình Tinh Hà?

Nghĩ đến hai chữ tà ma, ta bỗng thấy hoảng sợ, ta nhanh chóng đứng dậy và nhóm đại trát bồng lên, ngọn lửa chiếu sáng xung quanh, ta nhìn xung quanh nhưng lại không thấy gì.

Trình Tinh Hà ngồi dậy dụi mắt với ta, ta nhìn kỹ thì phát hiện vết hằn trên ngực hắn rất nhỏ, giống như dấu chân chó, nhưng hình thù lại rất kỳ lạ, sáu cái móng vuốt.

Con gì mà lại có sáu móng vuốt?

Ánh sáng khuếch tán và chiếu vào những bức tượng kỳ lạ xung quanh, ta bỗng thấy căng thẳng, vội phản ứng và nhìn chằm chằm vào những bức tượng đó, ta đột nhiên hiểu ra tại sao trước đây lại cảm thấy những bức tượng này rất kỳ lạ.

Bởi vì những bức tượng đó quá sạch sẽ.. ở một nơi đã đóng bụi lâu như vậy, những bức tượng đó lẽ ra phải dính đầy bụi bặm mới phải, tại sao lại sạch sẽ như vậy?

Lẽ nào có ai đó...đến đây lau sạch những thứ này mỗi ngày?

Ý nghĩ này làm ta dựng hết tóc gáy.

Động này không phải bỏ trống...nó có chủ nhân!

Trình Tinh Hà cũng tỉnh táo lại, mặt biến sắc, lấy ra sợi tơ máu đỏ tươi:

"Cmn, thứ gì có thể sống ở đây được chứ?"

Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai bây giờ...dù sao cũng không phải thứ gì tốt đẹp.

Nhưng vào lúc này, ta đột nhiên phát hiện ra có một bức tượng có hình dáng khá kỳ lạ.

Bức tượng đó ban đầu hướng về phía ta, nhưng bây giờ, nó lại đang hướng về phía Bạch Hoắc Hương đang ngủ.

Là ai đã di chuyển bức tượng đó?

Hơn nữa...CMN, móng vuốt của bức tượng có kích thước tương đương với dấu ấn trên ngực của Trình Tinh Hà, vừa hay cũng có sáu móng vuốt.

Là trùng hợp hay ảo giác, hay là...một ý nghĩ tóm lấy ta như một bàn tay lạnh lẽo, nó nắm thóp lấy trái tim ta...đây là một bức tượng sống?

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng “rào rào”, giữa không trung có thứ gì đó vung lên, bay tứ tung rải xuống phía bọn ta rải, bọn ta theo phản xạ che mắt lại. Cùng lúc đó, chỉ nghe một tiếng “bụp” vang lên, giống như là có vật gì đó rơi xuống đống lửa trước mặt bọn ta, có thể cảm giác được những tia lửa nhỏ bắn ra khắp nơi, bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Ngọn lửa đã bị dập tắt.

Bạch Hoắc Hương và những người khác đương nhiên cũng bị hoảng hốt, giọng nói oang oang của lão Từ cũng vang lên:

“Sao vậy, có chuyện gì thế?”

Giữa chốn ồn ào này, ta nghe thấy vô số tiếng xé gió bắn về phía bọn ta – suy đoán khoảng cách, như thể những pho tượng kia đã sống dậy và nhào tới chỗ bọn ta!

Ta lập tức muốn mở mắt ra nhìn cho rõ nhưng Bạch Hoắc Hương lớn tiếng nói:

“Không ai được mở mắt, mùi bụi này không ổn, bỏng mắt đấy!”

Nghe Bạch Hoắc Hương nói vậy, không ai dám không nghe theo, bọn ta đành phải tiếp tục che mắt, một tay ta lập tức vươn ra bên cạnh muốn kéo đám người Bạch Hoắc Hương lại gần người mình, nhưng cứ mò mò, ta lại cảm giác được có một cái gì đó nắm lấy tay ta.

Thứ kia lạnh như băng lại rất nhỏ, rất giống như sáu cái móng vuốt!

CMN, pho tượng thành tinh!

Hơn nữa, thứ này hiển nhiên là có trí tuệ, trước tiên pho tượng kia làm tê liệt bọn ta, tiếp theo còn sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu để cho bọn ta mở mắt không được, bình dầu cũng không trơn trượt như loại vật này.

Những kinh chú kia...Chẳng lẽ chính là dùng để khóa loại vật này, Sa Mạc tiên sinh cổ đại này thật không đáng tin cậy, sao lại không khóa họ chắc chắn hơn chứ?

Trong lòng ta không ngừng kêu khổ, nghe có vẻ bên phía người to con và nốt ruồi đen lớn hiển nhiên cũng đã trúng chiêu, bên phía đó không ngừng truyền đến những tiếng kêu thảm thiết - có chút giống như tiếng khỉ kêu, ngắn ngủi lại thê lương, lớn tiếng kêu xong rồi lại không còn tiếng động gì, ta đoán có lẽ là bị người to con dùng cánh tay trừ tà bóp gãy cổ.

Bình Luận (0)
Comment