Trình Tinh Hà nói rằng hắn đã thấy một mình lão Từ ăn hai bát lớn, hơn nữa còn là một bát đầy ắp thịt, tuổi thì lớn mà sức ăn cũng không phải dạng vừa đâu, làm chương trình phát trực tiếp về ăn uống nói không chừng sẽ nổi tiếng.
Ta bật cười, chương trình phát trực tiếp về ăn uống, vừa hay hai người có thể hợp tác với nhau.
Ở đây tất cả mọi hướng đều thông với nhau, nếu nó thật sự được sử dụng làm nơi trú ẩn, quả thật có thể chứa được rất nhiều người, đáng tiếc, nó đã bị bỏ hoang, càng đi sâu vào trong còn có thể tìm được một số đồ dùng cổ xưa, bình rượu hình tỳ bà, lông thú cũ, v.v. Trình Tinh Hà không kìm được đi vào trong lục lọi, nói rằng những thứ ở đây tương đối lạc hậu nhưng chắc cũng đáng giá chút tiền.
Ta không mấy hứng thú với những thứ này, ngước mắt lên thì thấy phía sau có một cánh cửa, xung quanh dày đặc những câu thần chú.
Ta nâng cao cảnh giác...nói vậy nơi này là một nơi xảy ra đại họa.
Thế là ta mở cửa bước vào, ta có chút ngạc nhiên, bên trong chẳng có gì khác ngoài một đống hũ lọ.
Trình Tinh Hà vỗ đùi, nói rằng đây nhất định là rượu sa mạc hảo hạng, câu thần chú dùng để ngăn người khác lấy trộm rượu, vừa nói hắn vừa định mở hũ rượu ra xem nhưng ta lập tức ngăn hắn lại khi thấy thứ đựng trong hũ rượu.
Trên thân hũ rượu cũng dày đặc những lỗ thủng.
Trình Tinh Hà rất thất vọng...trên thân hũ rượu có lỗ thủng chứng tỏ bên trong trống rỗng, không có giá trị gì.
Loại hũ đất này rất giòn, rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể chui ra khỏi lỗ hổng mà hũ đất vẫn còn nguyên vẹn?
Trình Tinh Hà thản nhiên nói, cũng có thể những chiếc lọ này được dùng làm sàng.
Vừa định nhìn kỹ, ta đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm rất lạ...mùi này giống mùi thịt nướng nhưng lại nồng hơn rất nhiều.
Trình Tinh Hà và ta nhìn nhau...nơi này còn có mùi thịt?
Khi nhìn sang, ta thấy một căn phòng sáng trưng, gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen đang đốt lửa trong đó, dưới ánh lửa, chúng ta thấy căn phòng được trang bị đầy đủ dụng cụ nấu ăn, gã đàn ông cường tráng đang ôm đùi của con vật nào đó trong tay, hắn xé từng miếng thịt lớn rồi nướng lên, cả hai trông rất hào hứng.
Bụng của Trình Tinh Hà réo như trống, hắn kéo ta qua đó.
Nhưng khi thấy chúng ta, tên có nốt ruồi đen lập tức đóng cửa lại, lạnh lùng nói:
"Ai đến trước thì là của người đó, các ngươi ngửi mùi là được rồi."
Trình Tinh Hà vẫn không chịu bỏ cuộc:
"Bây giờ chúng ta đã ngồi trên một con thuyền, sao còn phân biệt của người của ta nữa chứ..."
Tên đàn ông có nốt ruồi đen gầm mặt không nói gì, gã đàn ông cường tráng thì nhìn chằm chằm vào chúng ta, trông có vẻ cũng chẳng muốn nói năng gì.
Trình Tinh Hà rất tức giận, biết rằng chúng ta không phải là đối thủ của họ, vì vậy hắn chỉ đành ngậm ngùi nói:
"Bỏ đi, làm như thứ gì quý hóa lắm, không biết đã hết hạn bao lâu rồi..."
Tên đàn ông có nốt ruồi đen bật cười:
"Hết hạn? Đói sắp chết thì đến cả xác người vẫn còn ăn được nữa là...đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết."
Đúng vậy, ta đột nhiên nhớ đến những thi thể đầy lỗ kia...nếu thật sự lâm vào bước đường cùng, chúng ta thật sự phải ăn canh hầm xương người sao?
Hay là...bị hai người này ăn mất?
Ý nghĩ này thật khiến người ta khó chịu.
Lúc này, ta đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ.
Trình Tinh Hà cũng nghe thấy, bỗng trở nên phấn khích:
"Chẳng lẽ là Kule?"
Ban đầu ta thấy ghê tởm khi thấy những con Kule, nhưng bây giờ ta coi chúng như báu vật.
Chúng ta cùng nhìn về hướng đó nhưng lại không thấy gì cả.
Trình Tinh Hà lẩm bẩm, có lẽ mùi thơm của thịt đã thu hút thứ gì đó đến.
Gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen nghe vậy liền bật cười, nói rằng thu hút đến cũng tốt, giết chết chúng và có thêm một bữa ăn.
Lúc đó chúng ta không biết rằng lời xúi quẩy này quả nhiên là một lời tiên tri.
Chúng ta đành phải tìm kiếm xung quanh, chỉ tìm thấy vài thứ giống như cục phô mai thời cổ đại, nghe nói thứ này có hạn sử dụng rất lâu nhưng nhìn dáng vẻ của nó e rằng cho dù sắp chết đói cũng không dám ăn.
Ngoài ra, chúng ta không tìm thấy thứ gì khác...ta thật sự muốn vận hành khí nhưng trước đó vì cứu Ách Ba Lan, ta đã dùng hết hành khí Thiên cấp, bây giờ mắt của ta vẫn còn rất đau, quả thật không thể vận hành khí nữa, chỉ đành cố gắng quan sát cẩn thận.
Trở lại doanh trại, lão Từ nhìn những thứ mà chúng ta tìm thấy và lắc đầu, nói rằng đây là sự trừng phạt của thần Kerbal.
Bỏ đi, chúng ta cứ ở đây một lát, cho dù thật sự có tà ma, chỉ cần chúng ta nước sông không phạm nước giếng là được.
Lúc này, Bạch Hoắc Hương và Ách Ba Lan đã ngủ thiếp đi sau một ngày dài mệt mỏi, ta và Trình Tinh Hà cũng nằm xuống bên đống lửa.
Chỉ xin lão gia tử phù hộ để gió cát đen mau qua đi, để chúng ta còn có thể ra khỏi nơi này...đây không phải lần đầu tiên ra ngoài, nhưng lần này ta lại rất nhớ nhà.