Ta đột nhiên nhớ lại những lỗ hổng trên xương vừa rồi, nơi này thật sự có ma quỷ sao?
Lão Từ đứng một bên lẩm bẩm, vẫn là bảo chúng ta nhanh chóng tạ ơn thần Kerbal, nếu không sẽ còn gặp phải những tai ương khác.
Ta đang định xem những bức tượng đó thì gã có nốt ruồi đen cất lời:
“Lão già, gió cát đó bao giờ mới kết thúc?”
Lão Từ quay đầu lại nói rằng gió cát đen thuộc quyền quản lý của thần Kerbal, hắn cũng không thể chắc chắn, nhưng theo kinh nghiệm trước đây của mình, ít nhất sẽ kéo dài ba ngày và nhiều nhất là nửa tháng.
Vừa nghe đến "nửa tháng", đám người chúng ta đều há hốc miệng, nếu thật sự phải lâu như vậy, bỏ lỡ buổi đấu giá mật quyển đã đành, quan trọng là lần này ra ngoài, chúng ta hoàn toàn không đem nhiều lương thực như vậy.
Huống hồ lúc đi qua con đường ăn thịt người đó, lương thực của chúng ta đã bị những dị vật nuôi quỷ trộm đi không ít, nếu thật sự phải ở lại đây lâu như vậy, e là chưa kịp tìm được động Kim Ngân thì chúng ta đã chết vì đói...lúc trở về cũng phải ăn.
Trình Tinh Hà là người từng chịu đói, hắn lập tức nói:
"CMN, nếu phải chết đói, ta thà bị gió cuốn đi còn hơn...chết như vậy còn thoải mái hơn, chết đói giống như bị con dao cùn cứa từ từ, không ai có thể chịu được."
Ách Ba Lan không nhịn được hỏi:
"Không phải ngươi nói ngươi có thể ăn đất sao?"
Trình Tinh Hà hất đầu của Ách Ba Lan ra:
"Ta không quen đất nước ở đây...hơn nữa, ở đây làm gì có đất, chỉ toàn là cát, ăn vào sẽ rất khó tiêu."
Gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen trước nay vẫn luôn cao ngạo nhưng sắc mặt cũng phải thay đổi khi nghe thấy điều này.
Nhưng Bạch Hoắc Hương lại nói:
"Nếu đã như vậy, hay là chúng ta đi một vòng tìm xem nơi này có gì ăn không."
Ách Ba Lan sửng sốt:
"Nơi này sao? Tỷ, nơi này đã bỏ hoang bao lâu rồi, biết đi đâu tìm thức ăn bây giờ?"
Lão Từ bỗng trở nên phấn khích khi nghe vậy:
"Cũng đúng."
Hóa ra khí hậu ở sa mạc khác với chỗ chúng ta, điều kiện ở đây rất thích hợp cho việc bảo quản thực phẩm, người dân địa phương sẽ đem thức ăn còn dư đi phơi khô, một cái đùi cừu cứng như sắt có thể bảo quản được trong một khoảng thời gian dài.
Cái này phải dựa vào may mắn rồi, mặc dù có thể ở lại nhưng ta vẫn có chút hoài nghi về nơi này, ta đứng dậy và nhìn xung quanh...cho dù có tà ma thì cũng đừng giở trò núp trong bóng tối lấy người ra làm bia đỡ đạn, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen cũng nghĩ như vậy, nghe lão Từ nhắc đến đùi dê, mắt của họ sáng lên, sợ rằng chậm một bước nên liền đứng dậy dòm ngó xung quanh.
Khi đã ổn định lại tâm trí, ta nhìn xung quanh thì thấy rằng nơi này lúc xây dựng đã không cần đến chi phí, gạch đều được nung bằng phương pháp cổ xưa, hoa văn rất tinh xảo, có lẽ là muốn ca ngợi thần Kerbal.
Vừa đi, Trình Tinh Hà vừa nhìn chằm chằm vào hành trang của gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen, nhìn bóng lưng của họ rồi lẩm bẩm:
"Thất Tinh, ngươi nói xem hai tên này rốt cuộc đến từ đâu?"
Ta bỗng hiểu ý của Trình Tinh Hà.
Hắn cũng đã nhìn ra có gì đó không đúng với bầy lạc đà của gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen.
Chúng tôi đến đây vì kho báu, bầy lạc đà cũng khá khỏe mạnh để vận chuyển những đồ đạc đã chuẩn bị, bầy lạc đà của họ lại trông nhẹ nhàng hơn, nếu dùng để vận chuyển vàng bạc thì e là cũng không vận chuyển được nhiều.
Đến động Kim Ngân nhưng lại không phải vì tìm vàng bạc. Rốt cuộc họ muốn tìm thứ gì, mười năm đó có nghĩa là gì?
Một người có tay trừ tà, một người có thể thu hút sấm sét và đếm sấm sét, những người có khả năng như vậy rất hiếm, họ lẽ ra nên là những nhân vật nổi tiếng trong ngành, thế nhưng trong ngành lại không có chút tin tức nào về họ.
Cùng với áo quần, đồ dùng và thức ăn của họ, rõ ràng là họ nghèo rớt mùng tơi, nếu là những người có năng lực như vậy, tại sao lại ra nông nỗi này?
Ta bỗng nhớ đến Công Tôn Thống...năng lực của hắn cũng rất lợi hại nhưng lại trông rất tồi tàn.
Liệu có liên quan gì với nhau không?
Lúc này ta đột nhiên có cảm giác giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Ta lập tức quay đầu lại, nhưng phía sau là một màn tối đen kìn kịt, chỉ có ánh đèn trại leo lét.
Thấy vậy, Trình Tinh Hà lập tức lộ ra vẻ dè chừng:
"Ngươi thấy gì sao?”
Ta lắc đầu, nhìn sang những bức tượng thỉnh thoảng xuất hiện trên bốn bức tường, nói rằng có lẽ do ta đã nghĩ nhiều.
Trình Tinh Hà tạm buông lỏng cảnh giác:
"Nếu lát nữa tìm thấy thứ gì đó để ăn, nhất định phải ăn nhiều vào, Ách Ba Lan và Bạch Hoắc Hương thì không sao, nhưng sức ăn của lão Từ đó không phải dạng vừa đâu."
Một lão già sáu mươi tư tuổi còn có thể ăn được bao nhiêu?