Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 862 - Chương 862: Lạc Đà Xì Hơi

Chương 862: Lạc Đà Xì Hơi

"Hơn nữa..."

Trình Tinh Hà cau mày:

"Bây giờ chúng đang nói về, CMN..."

Ta lo lắng, nín thở dỏng tai lên nghe.

Nó còn tệ hơn rất nhiều so với Nhị Lang nhãn mà ông trời ban cho Trình Tinh Hà, nhưng ta vẫn miễn cưỡng nghe được, những người chết đó dường như đang rất vui mừng.

"Hôm nay là một ngày tốt."

"Đúng vậy, đã đến lúc."

"Mọi người hãy xốc lại tinh thần, biết đâu may mắn sẽ đến với chúng ta."

CMN, ý gì đây, ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau, lẽ nào chúng sớm đã biết chúng ta sẽ đến đây nên đã chuẩn bị kéo người xuống thay thế sao?

Cũng không có gì lạ...Những người chết ở đây phần lớn đều là những người trong ngành hoặc những tiền bối muốn đến tìm động Kim Ngân trong những năm qua nên đương nhiên họ đều biết xem quẻ.

Sau khi biết chuyện, lão Từ toàn thân run rẩy, vội nói nếu đã vậy, liệu có thể đợi thêm vài ngày không?

Gã đàn ông cường tráng và tên có nốt ruồi đen cười khẩy, nói rằng bọn họ chờ đợi ngày này đã lâu, nếu chúng ta không dám bước vào thì tránh đường cho họ.

Chúng ta cũng không thể đợi thêm nữa...đã vất vả một thời gian dài như vậy, nếu còn đợi thêm nữa thì sẽ không đến kịp buổi đấu giá, như vậy chẳng phải mọi thứ đều công cốc sao.

Chúng ta nhìn nhau, không nói nhiều, chúng ta trét bùn lên người và buộc miệng con lạc đà...không khác mấy với việc đốt dầu tê giác, méo mó có hơn không.

Lão Từ cũng rất căng thẳng, hắn muốn nói gì đó nhưng ta ra hiệu bây giờ không nên nói, xem tình hình thế nào rồi hẵng nói...nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi đã dẫn dường đến đây rồi, ngươi cứ việc theo đường đó mà chạy thoát.

Lão Từ biết ta không muốn liên lụy đến hắn nên hắn lấy tay ra hiệu bảo mình cũng có đạo đức nghề nghiệp, bảo ta cứ việc yên tâm.

Sau đó, ta gật đầu và bước dọc vào bên trong.

Bây giờ hai mắt đã tàn phế một nửa, không thể thấy được gì, chỉ có thể dỏng tai lên và nghe thật ỹ, những người này đang nói chuyện với nhau rất xôn xao giống như đang đón tết, họ đều đang nói về chủ đề hôm nay là một ngày đẹp.

Trong đó, ta phong thanh nghe được một câu “trên dây cỏ có buộc thông bảo”, đúng vậy chính là câu này.

Câu này có ý nghĩa gì?

Trình Tinh Hà nhìn về phía trước, dường như rất phấn khích, hắn vẫy tay ra hiệu phía trước an toàn, mọi người nhanh chóng bước đi.

Cũng may mắt không thấy, nhìn Trình Tinh Hà lăn lộn như múa tạp kỹ là biết hai bên con đường hẹp này có thứ gì đó duỗi tay đá chân.

Ta thấy một ngã ba ở con đường phía trước, nó dường như rộng mở hơn nhiều và thậm chí còn sáng sủa, tất cả chúng ta đều vui mừng, ta thì lại thấy thót tim vì lo lắng, chỉ còn cách một chút nữa thôi, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên "phịch" một tiếng, đoàn lạc đà đột nhiên phát ra một tràng âm thanh rất lớn.

Ta bỗng sững sờ...tiếng gì vậy, lạc đà xì hơi!

CMN, chỉ nhớ buộc miệng lạc đà, ai mà ngờ còn phải buộc hậu môn của nó lại nữa chứ?

Lòng ta chũng xuống, sắc mặt lão Từ cũng thay đổi, Trình Tinh Hà toàn thân cứng đờ, ta dỏng tai lắng nghe, lúc này mọi thứ bỗng yên ắng lạ thường, một lúc sau mới có một âm thanh vui vẻ vang lên:

"Đến rồi!"

CMN, bị phát hiện rồi...

Không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo giống như có rất nhiều tà khí đang chuyển động rất nhanh về phía chúng ta.

Ta lập tức rút thất tinh long tuyền ra và chém về phía sau, tà khí nổ tung khiến những âm thanh ồn ào huyên náo đó bỗng im lặng, Trình Tinh Hà gông cổ lên hét mọi người mau chạy thoát, đoàn người hoảng loạn chạy vào bên trong, nhưng ngặt nỗi phía sau còn có bầy lạc đà nên tốc độ không thể nào nhanh hơn, ta đứng cuối cùng, chỉ cảm thấy áo quần trên người bỗng chật cứng giống như bị thứ gì đó tóm lấy.

Nhưng lúc đó, lực đang kéo lấy ta bỗng nhiên biến mất, ta mơ hồ nghe thấy một câu nói:

“Trở lại rồi…”

Trở lại?

Ta quay đầu lại nhưng lại không thấy gì, may mà Trình Tinh Hà nhanh chân nhanh tay kéo bầy lạc đà vào trong:

“Ở đây an toàn rồi!”

Ta không dám ở lại lâu liền chạy theo vào trong.

Quả nhiên, sau khi đi vào ngã ba, cảm giác ớn lạnh lập tức biến mất, ta thở phào nhẹ nhõm, bình thường trông Trình Tinh Hà lang băm thế thôi chứ vào lúc quan trọng hắn cũng rất đáng tin.

Lâu lâu hắn mới ra mặt một lần nên bây giờ tỏ ra vô cùng đắc ý, hắn không ngừng huênh hoang.

Ta hỏi hắn sao hắn biết ở đây an toàn?

Thì ra hắn có đôi mắt nhanh nhạy, hắn sớm đã nhận ra đám người chết đó thà mắc kẹt lại với nhau chứ không chịu tiến lại gần đây, vì vậy hắn biết đây nhất định có chứa thứ cấm kỵ của đám người chết, đây là thứ ta đã dạy hắn...cần phải nắm bắt điểm yếu của tà ma.

Ta ngẩn người một lúc:

"Vậy tại sao người chết lại sợ nơi này?"

Trình Tinh Hà sững sờ, hắn hiểu ý ta muốn nói là gì...nếu ngay cả người chết cũng không muốn đến gần nơi này thì có nghĩa ở đây có những thứ mà ngay cả người chết cũng sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment