Chúng ta cùng quay đầu lại và bỗng nín thở vài giây.
Nơi đó rực rỡ và lấp lánh, chất đầy núi vàng và núi bạc.
Đây là một cảnh tượng vô cùng chấn động, trước đây chúng ta đã từng nhìn thấy những bảo vật quý hiếm trong cục Chu Tước nhưng so với ở đây, chúng lại chẳng là gì cả...nó giống như việc so sánh một tiểu nha đầu ở đầu đường xó chợ với một nương nương từ trong cung vậy.
Kích thước một đống vàng nhỏ nhất cũng phải bằng quả dưa hấu.
Những thứ này rất đúng với luồng khí Kim Ngân mà ta nhìn thấy từ đầu...có thể gọi là vô cùng tráng lệ.
Lão Từ há hốc miệng, từng bước đi về phía trước, hắn giữ chặt cánh tay của mình:
"Đây...Đây là..."
Trình Tinh Hà thì khỏi phải nói nữa, hắn nhảy cẫng lên sau đó quay đầu cười nói với ta:
"Hai mươi lăm triệu...Từng này cũng phải đáng giá hai mươi lăm triệu!"
Ách Ba Lan kinh ngạc đi vào và chạm vào đống vàng bạc, Bạch Hoắc Hương cũng mừng rỡ lấy ra tấm bùa hộ mệnh, nàng muốn tỳ hưu Bạch Ngọc cũng được hưởng chung niềm vui này.
Nhưng không ngờ, nó cũng giống như A Mãn, nàng ấn vào tấm bùa hộ mệnh nhưng tỳ hưu Bạch Ngọc lại không chịu xuất hiện.
Thật kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bùa hộ mệnh không hiệu nghiệm nữa sao?
Tên có nốt ruồi đen cười khẩy:
"Ngay cả đạo lý này mà cũng không biết...nơi này có những thứ đó, những vật có mang tiên khí nhất định sẽ không vào được."
Thứ đó...ta hỏi hắn thứ đó là thứ gì? Nhưng vì thấy ta vừa rồi đã nhận được nhiều sự chú ý và tán dương của mọi người nên hắn rất không vừa mắt với ta, hắn chỉ nói qua loa rồi đi chậm rãi đi vào trong, như đang muốn tìm gì đó.
Gã đàn ông cường tráng theo sát phía sau.
Chỗ này khắp nơi đều là vàng bạc, chỉ cần cúi đầu là có thể nhặt được, quả nhiên thứ họ tìm không phải là vàng bạc.
Không chỉ có hai người họ, lão Từ lúc này cũng đã tỉnh táo hơn, hắn lạy cửa động từ góc này đến góc khác, cảm tạ thần Kerbal đã ban thưởng, hắn giống như đang tìm thứ gì đó, mục tiêu quả nhiên cũng không phải vàng bạc.
Chỉ có duy nhất Trình Tinh Hà có biểu hiện khá bình thường, hắn sờ soạng chỗ này chỗ kia giống như đang say rượu, miệng không ngừng nói phát tài rồi phát tài rồi, lúc thì xem đống vàng bạc bên này, hắn thấy cũng khá lớn, nhưng rồi lại chạy sang nhìn đống bên kia, cho rằng màu sắc khá đẹp, do dự một lúc lâu, hắn sợ bản thân không vớ được món hời nhất, trông hắn chẳng khác gì lúc lựa táo đặc biệt trong siêu thị.
Ta nhìn xem phong thủy ở đây, những viên đá xung quanh cửa động này đều được nâng lên và hướng về nhau, đây là hình dạng “bì tráo ly”.
Ngày xưa, người ta gọi người keo kiệt là “bì tráo ly”, ý nói loại người bủn xỉn, không chịu chi ra thứ gì, chỉ mong có vào chứ không có ra hòng tích góp, giữ gìn của cải.
Điều đó chứng tỏ không dễ để lấy đi thứ gì từ nơi này.
Thật kỳ lạ, chúng ta cũng đã tới đây, sau khi chất đầy vàng bạc, chỉ cần quay đầu rời đi là được, có gì khó đâu chứ? Lẽ nào một lát nữa bầy lạc đà sẽ tiếp tục đánh rắm và chúng ta sẽ tiếp tục bị đám ma quỷ kia tóm lấy?
Ta bắt đầu thấy kỳ lạ, những con ma kia hoàn toàn có thể đuổi theo vào đây nếu muốn bắt chúng ta đến thế thân, nơi này ngoại trừ vàng bạc ra thì không còn gì khác, vì sao chúng lại không dám vào?
Trình Tinh Hà lấy những thỏi vàng bạc mà mình yêu thích chất thành một đống:
"Thật tốt quá, trước kia một miếng vàng hình đầu chó đã có giá 1,3 triệu đô la Mỹ, chúng ta có nhiều như vậy, không những kiếm được 25 triệu, nửa đời sau của chúng ta cũng không cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền nữa! Hơn nữa, chuyến này đến đây chúng ta cũng đã nhớ đường, lần sau nếu muốn đến nữa thì cũng không cần phải mất quá nhiều thời gian…”
Nói rồi hắn hôn lấy hôn để đống vàng bạc.
Ta bảo hắn cứ thong thả, lấy đủ dùng là được rồi, nếu lấy quá nhiều và vượt quá phần công đức mà bản thân có thể đảm đương, tham lam quá mức thì ngược lại sẽ tự chuốc họa vào thân.
Trình Tinh Hà không đếm xỉa đến lời ta nói, hắn khăng khăng rằng nếu những thứ này xuất hiện trước mắt chúng ta thì có nghĩa đây là món quà mà ông trời đã ban tặng, nếu không lấy thì sẽ phụ tấm lòng của ông trời, hắn còn hỏi ta đã từng nghe câu chuyện một nửa viên gạch vàng hay chưa.
Đây là một câu chuyện nổi tiếng trong nghề, kể rằng có một ông lão hàng ngày đều dốc lòng cúng bái ông thổ địa, cho dù bản thân chịu đói cũng sẽ dành dụm làm lễ cúng thổ địa, hương khói nghi ngút không dứt, mỗi ngày đều cầu nguyện, dù đã vào đông, hắn vẫn đi đôi dép rơm hở đế để lòng bàn chân dính đầy tuyết.
Cùng dâng hương cúng bái với hắn còn có một gia đình giàu có, họ không cần phải bận tâm cái ăn cái mặc, thứ khoác lên người toàn là áo gấm lụa là, khi so sánh hai người họ với nhau, ông già ấy trông càng đáng thương hơn.