Một tia sấm sét hết sức chuẩn xác nện xuống vào trên người con quỷ quái đầu tiên đã ăn thịt rồng kia, đến lúc này hắn mới biết được...dù thịt rồng có tốt thật, nhưng ăn vào miệng thì phải trả một cái giá thật đắt.
Thế là hắn bèn giở chiêu trò cũ, tìm một thế thân để thế chỗ cho hắn chịu phải thiên kiếp, thế nhưng không còn kịp nữa rồi, thiên lôi được giáng xuống trực tiếp đánh vào trên đầu hắn, thân xác của hắn tan tành vụn nát.
Nhưng đúng lúc đó, trong lòng hắn chợt hiểu ra gì đó, trong miệng liền bắt đầu thầm niệm kinh chú. Do có kinh chú che chở, hồn phách của hắn đi theo cái miệng này mà tiếp tục tồn tại.
Đương nhiên chỉ một cái miệng thì chắc chắn không thể nào đơn độc tồn tại được, hắn lợi dụng linh khí còn sót lại của mình, bám vào trên người một tín đồ trước đó đã tiến đến xem xét thương thế của hắn.
Như thế thì hắn có thể làm theo cách này để hưởng thụ thân phận Khách Nhĩ Ba Thần của mình...hắn sẽ lợi dụng thân thể của người sống, thi triển thần thông để tiếp tục được cung phụng.
Người dân trong vùng đắp nặn ra hình dáng của Khách Nhĩ Ba Thần là người có ba đầu sáu tay, thực ra cũng không phải bởi vì hắn thật sự có ba đầu sáu tay mà là vì “Khách Nhĩ Ba Thần” thiên biến vạn hóa, mỗi lần đều xuất hiện với hình tượng khác nhau.
Chỉ có điều, thân thể của con người một khi bị hắn bám vào, sau mười năm nhất định sẽ bị thối rữa mục nát, cho nên cứ cách mười năm hắn đều sẽ tìm kiếm một thân thể mới, vì vậy nên nơi đó còn có một loại truyền thuyết, kể rằng Khách Nhĩ Ba Thần cứ mười năm lại xuất hiện một lần.
Mà cái chuyện lặp đi lặp lại này, vào mười năm trước đã bị phá vỡ.
Bởi vì hắn lòng tham không đáy, sử dụng thân phận của Khách Nhĩ Ba Thần làm xằng làm bậy đã thu hút sự chú ý của môn nhân Bài Độ muốn giết hắn để tích công đức.
Thế nhưng hắn lại vừa ý thân thể của môn nhân Bài Độ kia, muốn dùng thân thể đó để sử dụng cho mười năm này.
Không ngờ tới sức mạnh của môn nhân kia rất lớn, dù không đánh lại sức mạnh của Khách Nhĩ Ba Thần, gã cũng cố chấp đốt cháy thân thể mình thành tro bụi, nhưng trước khi chết đi, gã đã phong bế lại năng lực của Khách Nhĩ Ba Thần chiếm giữ bên trong thân thể lão Từ.
Môn nhân kia muốn sau này đồng môn sẽ đến báo thù cho gã, vậy nên, mười năm này, Khách Nhĩ Ba Thần ở trong cơ thể của lão Từ, chỉ có thể làm một người bình thường.
Hắn chỉ có thể lấy Kim Ngân động ra để ngụy trang, làm một hướng dẫn viên bình thường, như vậy mới làm cho bản thân tiếp tục sống sót.
Mà từng đoàn người được đưa vào trong Kim Ngân động, tà vật dưới tay ăn thịt người cũng tích góp được linh khí...đợi đến khi thời hạn mười năm, hắn lại tìm được thân thể mới lần nữa, năng lực bị phong bế kia cũng đã trở lại, mấy thứ này vẫn được hắn tiếp tục sử dụng.
Đúng lúc này, một tràng thanh âm rì rầm vang lên ở xung quanh, như thể có hằng hà sa số vật sống đang tiến lại gần đây, chúng là những tà vật thuộc hạ của hắn đã đến.
Ta nhìn chằm chằm vào những thứ đó:
“Đã đến lúc nói ra di ngôn rồi.”
Tráng hán khẽ cười:
“Ngươi thì có di ngôn gì? Có thể…”
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, ta trở tay ôm lấy hắn, nhắm thẳng vào một vị trí rồi xông qua đó.
Vị trí đó đúng là nơi thạch bích mỏng manh nhất, giờ phút này khi thể trọng của hai người bọn ta trực tiếp xông vào liền nứt ra, thoáng chốc trước mắt ta chính là một tia sáng xuyên thấu sáng chói khiến người ta không thể mở mắt nổi và từng dòng cát vàng từ trong động chảy ra ngoài.
Ông trời có mắt, không nghiêng không lệch đúng vào ban nãy, có một luồng khí thuận lợi ập vào trong mắt ta, ta lại có thể vọng khí rồi!
Trước mắt ta lúc này liền sáng tỏ, ta lập tức tìm được phương hướng thoát ra, sau đó liền lôi hắn ra ngoài.
Trong lúc nhất thời tráng hán cũng sững sờ, ta liền nói tiếp:
“Không phải ta nói là di ngôn của ta, mà là di ngôn của ngươi.”
Lúc này tráng hán mới kịp phản ứng trở lại, bỗng nhiên hắn bật cười lớn:
“Ngươi cho rằng ra ngoài thì có thể…”
Nhưng còn chưa nói dứt lời, nụ cười của hắn đã tắt ngúm.
Trong nháy mắt dưới thân thể hắn đã có vô số cánh tay chằng chịt duỗi thẳng ra gắt gao quấn chặt lấy hắn.
Nơi đây toàn là cát đỏ và bên dưới toàn là quỷ sa trành.
…
Rõ ràng hắn cũng không tin được cảnh tượng trước mắt, nhưng ngay lập tức, như thể hắn đã nhớ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng chốc thay đổi:
“Đan nhan Ba Lạt…”
Năng lực của hắn lại được phong bế lại, hiện tại, những con quỷ sa trành kia không nhận ra hắn.
Đây không phải là công lao của ta, ta không có được bản lĩnh này, việc này là do cái bóng màu xám kia làm ra.