Trình Tinh Hà không có mặt ở đây, năng lực của ta vẫn chưa thể nhìn rõ được tướng mạo thật sự của cái bóng kia, nhưng ta biết được, đây là thế thân Ba lạt trước đó đã thay thế hắn sử dụng nhãn tinh kinh chú, tọa hóa ở bên trong Lặc Thản.
Trước đó ta không thể nào vọng khí được, nhưng lúc Đả Phiến thần nữ bao vây lấy ta, hắn ta từng giúp đỡ ta.
Lúc đó ta liền biết được, vị thế thân Ba Lạt này đã ký gửi thân thể bên trong kinh chú ở Long Nha, hắn ta vẫn luôn đi theo bên cạnh ta.
Hắn ta muốn báo thù Đại Ba Lạt vì đã phản bội bách tích trăm dân, phản bội thân phận này.
Long nha...chắc hẳn chính là long nha kinh chú này, là thứ mà sau khi Khách Nhĩ Ba Thần trở thành thần đã sử dụng răng rồng còn sót lại mà làm nên, hắn đặt nó ở trong động của quỷ quái dùng để trấn áp kẻ thế thân Ba lạt kia...thế thân Ba Lạt quên mình vì người, công đức to lớn, một khi giành được tự do bản lĩnh cũng sẽ rất lớn, hắn sợ thế thân Ba Lạt sẽ trả thù hắn.
Hiện tại, cuối cùng cũng đã đến lúc hắn gặp phải báo ứng.
Ta ngưng khí trên đôi mắt miễn cưỡng có thể nhìn thấy được, cái bóng màu xám kia hành lễ với ta bằng tư thế kỳ lạ, tiếp đó liền tan biến không nhìn thấy nữa.
Trong túi vang lên một tiếng răng rắc, ta nghe thấy thì biết ngay, long nha kinh chú kia đã vỡ nát.
Khách Nhĩ Ba Thần bám trên thân thể tráng hán đương nhiên không cam lòng, hắn còn muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng khi hắn nhìn ta, bất chợt như thể hắn nhớ ra điều gì đó vậy, vẻ mặt thoáng chốc biến hóa:
“Thì ra là ngươi…”
Ta? Hắn cũng biết ta?
Sau đó lại nghe thấy hắn lầm lầm nói tiếp:
“Giống như nhau đúc...lẽ ra ta phải sớm nhận ra được hóa ra là ngươi đến đòi nợ…”
Đòi nợ cái quái gì chứ?
Một suy nghĩ bất chợt xông lên đầu ta...những lời hắn nói chẳng lẽ là nói đến con rồng bị hắn ăn thịt kia?
Ta muốn hỏi để hắn trả lời rõ ràng, nhưng hiện tại hắn đã mất đi năng lực, không chỉ quỷ sa trành không nhận ra hắn mà ngay cả tráng hán hắn cũng không trấn áp được nữa, ta chỉ thấy khuôn mặt hắn dao động, tiếp đó lại biến thành vẻ mặt dữ tợn của tráng hán kia.
Ban nãy khi vừa có thể vọng khí lại ta đã nhìn ra được, tráng hán này thực ra cũng không phải là người hiền lành gì, sau khi bị Khách Nhĩ Ba Thần chiếm lấy thân thể gã vẫn luôn muốn chi phối cơ thể của chính mình một lần nữa giống với lão Từ trước đó, nhưng tà khí và sinh khí vẫn luôn xen lẫn va vào nhau.
Hiện tại, thế thân Ba Lạt đã phong bế lại năng lực của Khách Nhĩ Ba Thần, ý thức của tráng hán cũng thức tỉnh lại.
Tráng hán nhìn chằm chằm vào ta, vẫn là nụ cười hung thần ác sát đó:
“Cảm tạ ngươi đã hoàn thành tâm nguyện báo thù này của ta…”
Ta lao tới đưa tay ra muốn kéo tráng hán ra ngoài...nếu như ý thức của gã vẫn còn tồn tại, như thế nào cũng phải nghĩ ra cách, ta không thể trơ mắt nhìn gã tuẫn táng cùng Khách Nhĩ Ba Thần được, tay còn lại ta vội rút Thất tinh long tuyền ra:
“Đắc tội rồi, một lát nữa ta sẽ tìm Bạch Hoắc Hương chữa trị cánh tay cho ngươi…”
Tráng hán thì có thể thoát ra ngoài, nhưng cánh tay bị Khách Nhĩ Ba Thần bám vào thì không thể, coi như gã xui xẻo, ta chỉ có thể chặt bỏ cánh tay của gã đi mà thôi.
Nhưng tráng hán lại lắc đầu:
“Cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng vô dụng thôi.”
Ta lập tức hiểu được...Khách Nhĩ Ba Thần hiện tại đã bị tráng hán khống chế lại, hắn không thể động đậy được, nhưng một khi cánh tay của tráng hán bị chặt bỏ, vậy Khách Nhĩ Ba Thần sẽ lại khôi phục sự tự do, mà dưới sự giúp đỡ của đám quỷ sa trành, hắn sẽ còn có thể tìm được thế thân mới.
Tráng hán cắt chặt răng:
“Ta sống thì mới áp chế được nó, vậy nó mới có thể cùng ta tiêu vong...ngươi làm người tốt thì làm cho đến cùng đi, hãy để ta báo thù cho đồng môn đã chết đi của ta.”
Thật sự không phải lúc nào cũng sẽ có được thứ mình muốn, nếu cứu tráng hán, Khách Nhĩ Ba Thần sẽ lại tự do, nhưng trơ mắt nhìn tráng hán phải cùng đồng quy vu tận với Khách Nhĩ Ba Thần, trong lòng ta cũng thấy khó chịu...đây chẳng khác nào là thấy chết mà không cứu cả.
Tráng hán lại cười nói với ta:
“Ngươi cũng không cần phải tiếc nuối, ta đã cảm thấy vô cùng hài lòng rồi, chỉ duy nhất có một việc, ta vẫn không cam lòng.”
Khí lực của tráng hán dù lớn mạnh, nhưng số lượng quỷ sa trành đông đúc, thắt lưng của gã đã bị chôn vùi bên dưới cát, ta gắt gao siết chặt lấy tay gã, trong lòng thoáng chua xót
“Ngươi nói đi.”
Tráng hán lại bật cười.
“Hải lão gia tử có ơn tái tạo lại ta, ta vốn dĩ muốn báo thù cho ông ấy, nhưng tiếc là ta không còn cơ hội nữa.”
Gã tráng hán này cũng thật là, hôm nay thì muốn báo thù cho đồng môn, ngày mai lại muốn báo thù cho lão Hải, cả nhà gã là hộ trả thù chuyên nghiệp à! Nếu như ở thời cổ đại thì chính là Kinh Kha rồi.