Tráng hán lại nói tiếp:
“Ta muốn nhờ ngươi thay ta báo thù.”
Ta vội lên tiếng
“Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta và bọn người Giang Thần thâm thù đại hải, ta nhất định sẽ…”
Nhưng đại hán lại lắc đầu
“Không phải dựa vào một mình ngươi, ta muốn cùng ngươi báo thù…”
Cùng ta? Lời này ta nghe qua có chút không hiểu rõ cho lắm, gã nói như vậy là có ý gì?
Vừa suy nghĩ đến đây, tay phải của ta đột nhiên nóng rực hẳn lên, giống như là bị bàn là làm cho bỏng vậy.
Trong nháy mắt, trước mắt ta liền trở nên trống rỗng, nguy hiểm đến mức không hét lên một tiếng, nhưng khi ta vừa vọng khí, bất giác ta ngây ngẩn cả người...bàn tay trừ tà của đại hán phát ra ám quang, ám quang kia đang chuyển dời đến trên tay ta.
“Ta đem bàn tay trừ tà mà ta luyện cả đời giao phó lại cho ngươi, đến lúc đó…”
Tráng hán lại cười với ta:
“Dùng bàn tay trừ tà này của ta để báo thù cho Hải lão gia tử.”
Bên tay phải bất chợt có thêm khí lực, ta vẫn muốn giữ chặt tráng hán, nhưng tráng hán đột nhiên lại buông lỏng tay của gã ra, gã đưa tay chạm vào chân mày rồi nhướng mày lên nhìn ta, làm ra một tư thế chào tạm biệt hoàn hảo.
Thời gian còn chưa đến một cái chớp mắt, những bàn tay trắng bệch kia cứ vây quanh mà duỗi thẳng ra, tráng hán cũng giống như cát chảy, trong thoáng chốc đã biến mất ngay trước mắt ta, gã còn để lộ ra nụ cười vừa lòng thỏa mãn.
Ta đứng dậy muốn hô lên, nhưng ngay lúc này ta mới chợt nhớ đến...ta thậm chí còn không biết tên của tráng hán là gì.
Cát vàng ngay lập tức yên lặng trở lại, hết thảy những thứ vừa nãy đều bị cắn nuốt sạch sẽ không còn một mảnh.
Giờ phút này, ta lại nghe thấy một tràng thanh âm trầm thấp, ta quay đầu nhìn lại, trong Kim Ngân động vậy mà đang bắt đầu rung chuyển...hằng hà sa số linh khí bay ra khắp mọi nơi, giống như pháo hoa bay khắp trời vậy.
Tình huống gì thế này...À, đúng rồi, những tà ma ngoại đạo kia đều là do Khách Nhĩ Ba Thần triệu tập đến, hiện tại Khách Nhĩ Ba Thần đã bị kéo xuống dưới cùng đồng quy vu tận với tráng hán, bọn chúng đã mất đi chủ nhân đương nhiên cũng phải điên cuồng trở về với tự do rồi.
Không ổn, nếu như bọn chúng cứ như vậy mà rời đi, nơi đây sẽ bắt đầu rung chuyển, vậy bọn người Trình Tinh Hà chẳng phải sẽ nguy hiểm sao?
Ta quay đầu lại muốn xông vào trong để mang họ ra ngoài, nhưng vừa chạy đến cửa động thì đã nhìn thấy mấy người họ đang chạy ra bên ngoài, trên người họ cát vàng phủ đầy trên đầu trên mặt, Trình Tinh Hà vừa nhìn thấy ta liền vô cùng phấn khích:
“Ta đã nói mà, Thất Tinh sao có thể chết ở nơi này một cách đơn giản như vậy được chứ? Hắn đã đi ra ngoài từ lâu rồi kia!”
Mà khi Bạch Hoắc Hương nhìn thấy ta, khỏi phải nói là nàng đã vui mừng đến thế nào, Ách Ba Lan liền vội lên tiếng:
“Ca, Hoắc Hương tỷ vì ngươi, ta có nói gì tỷ ấy cũng không chịu đi, may mà ta cố dùng hết sức kéo tỷ ấy ra ngoài...suýt chút còn bị tỷ ấy dùng kim châm đâm vào đây này!”
Bạch Hoắc Hương vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt nàng liền ửng đỏ lên
“Nói linh tinh gì vậy hả, ta...ta chẳng qua chỉ là muốn lấy thêm chút vàng cho Tiểu Bạch mà thôi.”
Nhìn thấy họ đều không xảy ra việc gì, lúc này ta mới coi như yên tâm mà thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp đó liền vội vã theo chân họ đi ra ngoài bắt lạc đà.
Nhưng vào đúng lúc này, Nốt ruồi đen lớn cũng vội chạy từ bên trong ra ngoài, nói cũng khéo, khi hắn ta đang chạy ra như vậy có một tảng đá lớn sắp rơi vào đầu hắn ta.
Chết tiệt, cái này nhất định sẽ khiến hắn ta bể đầu vỡ trán mất...nhưng ta lại không kịp rút Thất tinh long tuyền ra, ta cũng không biết khi ấy ta đang nghĩ cái gì mà lại đưa tay ra đỡ lấy tảng đá kia.
Trình Tinh Hà nhìn ta như nhìn một kẻ ngốc vậy
“Ngươi…”
Nhưng còn chưa nói dứt lời, hắn đã sững sờ.
Tay phải của ta dễ dàng có thể dẫn ra khí lực của toàn thân...thật sự ta có thể đỡ được tảng đá kia!
Nốt ruồi đen lớn cũng ngây ngẩn cả người, nhưng hắn ta phản ứng rất nhanh, thoáng chốc từ chỗ bên dưới tảng đá đã lăn ra ngoài, ta vừa muốn chống đỡ, vừa muốn dắt lạc đà ra ngoài, nhưng trong nháy mắt tay phải của ta đã mất đi khí lực, tảng đá đổ ầm xuống đất, chặn lại những con lạc đà kia ở bên trong.
Bọn người Nốt ruồi đen lớn, Trình Tinh Hà đều nhìn ta với vẻ mặt khó tin
“Bàn tay trừ tà?”
Đúng vậy...quả thực tráng hán đã chuyển cho ta bàn tay trừ tà, nhưng...ta vẫn là Huyền cấp, hành khí vốn không đầy đủ, cho nên không thể sử dụng bàn tay trừ tà xuất thần nhập hóa xuất sắc như tráng hán được, ta chỉ thể miễn cưỡng chống đỡ một lúc mà thôi.
Nốt ruồi đen lớn lúc này giống như là nghĩ tới điều gì đó, hắn ta vỗ vào đầu của mình một cái:
“Thay trời đổi đất...Cổ Ngưu đâu? Hắn ta lẽ nào…”
Thì ra biệt hiệu của tráng hán kia gọi là Cổ Ngưu.